Chương trước
Chương sau
Nhưng mà, đây là tâm huyết cả đời của Kiều Tử Văn, Kiều Tứ Văn không bỏ được công ty Kiều Thị, sợ Kiều Thị bị phá hủy trong tay họ, thế nên Kiều Phương Hạ vì ông mà phải nhận.
Cô đã quyết định rồi, nếu như Kiều Tử Văn tỉnh lại thì sẽ nghĩ cách bàn chuyện thủ tục đưa Kiều Thị nhập vào Hoàng Cầu.
Mấy năm nay các công ty truyền hình và điện ảnh quốc nội có nhiều chuyện xấu, hiện nay Hoàng Cầu là công ty giải trí quốc nội có quy mô tài chính lớn nhất, lợi ích của việc trở thành công ty con của nó vượt xa những hạn chế. Hơn nữa cô còn năm phần trăm cổ phần của công ty, cộng thêm với tài chính của Kiều Thị thì cô có ít nhất là tám phần trăm cổ phần công ty, đối với Kiều Thị thì đây là chuyện tốt.
Tống Vân Lan nào có biết Kiều Tứ Văn đã lập di chúc xong rồi, Kiều Đông Phương và Kiều Diệp Ngọc cũng chẳng ai nói cho bà ta biết.
“Mày điên rồi à!” Bà ta nhìn Kiều Phương Hạ, nhịn không được cười ha ha: “Mày á? Chủ tịch Kiều Thị? Ba mày còn chưa có chết đâu! Đến lượt mày à?”
“Nếu bà không tin thì có thể hỏi con gái ngoan của bà” Kiều Phương Hạ nhướng mày chỉ về cô ta, nói.
Tống Vân Lan hơi sửng sốt, nhìn sang Kiều Diệp Ngọc bên cạnh: “Nó nói thật à?”
Kiều Diệp Ngọc không nói cho Tống Vân Lan là vì sợ kích thích đến bà ta, làm cho bệnh điện cả bà ta còn trầm trọng hơn.
Kiều Phương Hạ nói làm do sắc mặt của Kiều Diệp Ngọc càng thêm tối lại, nhẹ giọng dỗ dành Tổng Vân Lan: “Không ạ, chỉ là làm di chúc sơ bộ, còn chưa có thủ tục pháp luật”.
“Mày nói cái gì?” Tống Vân Lan thét lên.
“Chát!!!” Giây tiếp theo, bà ta hung hăng tát một cái lên mặt con gái mình, ánh mắt tràn đầy sự hung ác: “Mày là con phế vật vô dụng! Mấy năm rồi tao chưa dạy mày à!”
Kiều Diệp Ngọc bị bà ta đánh đến lảo đảo, lùi về sau hai bước mà ngã nhào xuống.
Nhưng Tống Vân Lan lại chẳng có ý định bỏ qua cho cô ta, nắm tóc cô ta dựng dậy: “Con phế vật này!!! Mày vô dụng quá, có tài sản mà cũng không lấy được, mày sống trên đời này làm gì? Mày đi chết đi!”
Kiều Diệp Ngọc bị Tổng Vân Lan đánh không thương tiếc mà hoảng hốt thét lên: “Mẹ ơi mẹ bình tĩnh lại! Con là Diệp Ngọc, là con gái ruột của mẹ! Mẹ đừng đánh con!”
“Mày không phải con gái của tao, mẹ đi chết đi! Mày bị nhiều người dùng qua như vậy rồi, nhà họ Kiều không cần mày, cả tiền nhà họ Kiều mày cũng chẳng lấy được, mày còn sống làm gì?”
Kiều Diệp Ngọc càng khóc lóc thảm thiết, Tổng Vân Lan càng đá mạnh, mỗi một cú đá đều giẫm lên đầu Kiều Diệp Ngọc, hung dữ chà xát.
“Mẹ!!!!” Kiều Diệp Ngọc đau đến hét ầm lên.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng nhìn hai mẹ con, thấy Kiều Diệp Ngọc bị đánh đến chảy cả máu mũi cô cũng chẳng hề động đậy gì.
Hôm nay Kiều Diệp Ngọc thành ra thế này là do cô ta tự tìm lấy, đáng đời.
Cô đã nhiều lần nương tay với Kiều Diệp Ngọc, Lê Đình Tuấn cũng thế. Nhưng mà, có đường sẵn cô ta lại không đi.
Vệ sĩ của Lê Đình Tuấn và hộ sĩ nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới, thấy hai mẹ con Kiều Diệp Ngọc và Tống Vân Lan đang đánh nhau thì do dự, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.