Chương trước
Chương sau
Mặc dù hai mẹ con Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc liên lụy nhà họ Kiều đến độ trở nên rối tinh rối mù, nhưng hai người họ vẫn là hai người phụ nữ mà Kiều Đông Phương từng yêu thương.
Biết Tống Vân Lan phát bệnh, thật ra Kiều Đông Phương rất đau lòng.
Nhưng ông ta quá bận rộn, quá mệt mỏi, hết chuyện công ty tới chuyện trong nhà thay phiên nhau hành hạ ông ta. Dần dà, ông ta không còn sức để ý tới mỗi khi Tổng Vân Lan phát bệnh nữa, chỉ có thể nhờ bệnh viện quan tâm bà ta nhiều một chút.
Trong lòng ông ta cảm thấy hơi áy náy, rồi lại không muốn thừa nhận bản thân đã không quan tâm Tống Vân Lan nhiều hơn.
“Hôm nay ông nội con xảy ra chuyện” Sau vài giây im lặng, ông ta nhỏ giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.
“Mấy ngày nữa khi mặt con đỡ hơn thì nhớ tới bệnh viện thăm ông”
“Ông nội bị sao thế?” Trong giọng nói của Kiều Diệp Ngọc có chút gì đó lạnh lùng cùng với thái độ không phải việc của mình, cô ta hỏi ngược lại.
Kiều Đông Phương không nhịn được nhíu mày, trầm giọng nói: “Diệp Ngọc, mặc dù ông nội có hơi thiên vị Phương Hạ, nhưng ông ấy cũng là ông nội ruột của con, cũng từng yêu thương con, con.”
“Có thật không?” Kiều Diệp Ngọc không kiềm được bĩu môi: “Ông thương con mà chỉ cho con có mười phần trăm cổ phần công ty thôi hả?”
Kiều Đông Phương nghiến chặt răng, không trả lời.
Ông ta thật sự đã quá mệt mỏi, không muốn tốn sức cãi nhau với Kiều Diệp Ngọc nữa.
Kiều Tứ Văn sắp xếp như vậy, tất nhiên là có ý nhường công ty lại cho Kiều Phương Hạ, mục đích là để giữ lại Kiều thị. Thật ra đạo lý này Kiều Diệp Ngọc có thể hiểu, nhưng bây giờ cô ta cứ đi vào ngõ cụt mãi mà không chui ra được, ông ta có thể làm gì bây giờ?
“Thôi, con đi nghỉ trước đi. Còn việc có tới thăm ông nội hay không thì con tự mình quyết định” Ông ta trả lời bằng giọng khàn khàn.
Nói xong, Kiều Đông Phương xoay người bước về phía phòng mình, không thèm nhìn Kiều Diệp Ngọc thêm một lần nào nữa.
Kiều Diệp Ngọc dõi theo bóng lưng ông ta tận tới khi cửa phòng đóng lại. Sau một hồi lâu, trong đáy mắt cô ta ánh lên sự mỉa mai.
Cô ta đã nói rồi, chỉ cần cô ta không được sống yên ổn, vậy cả nhà họ Kiều, đặc biệt là Kiều Phương Hạ cũng đừng mơ được sống yên bình! Cô ta phải lôi họ cùng xuống địa ngục, đừng một ai mơ đến chuyện một mình trốn thoát!
Nếu Kiều Đông Phương không để cổ phần của công ty trong tay ông ta lại cho cô ta, vậy Kiều Đông Phương cũng sẽ chết trên tay cô ta!
Hôm nay, chuyện Kiều Tứ Văn phát bệnh, thật ra là do cô ta gây nên, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không biết được chuyện này.
Cô ta thích nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ bị cô ta chơi đùa đến chết đi sống lại như vậy đấy. Chỉ cần cô ta còn sống một ngày, vậy Kiều Phương Hạ cũng phải bị tra tấn nhiều thêm một ngày.
Vừa nghĩ tới bộ dạng bị cô ta chọc tức đến độ hộc máu ngất xỉu của Kiều Tứ Văn, cô ta không kiềm được mà nở nụ cười.
Thật sự quá đáng thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.