“Ừm” Sau lưng, bỗng nhiên Lê Đình Tuấn thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, vô thức quay đầu lại nhìn Lê Đình Tuấn.
Ánh mắt của Lê Đình Tuấn sáng rực nhìn cô, nói khẽ từng câu từng chữ: “Đời cháu, bất kể thế nào cũng sẽ không xa rời Kiều Phương Hạ”
Câu nói này giống như đang an ủi Kiều Tứ Văn, lại giống như đang hứa hẹn với cô.
Kiều Phương Hạ nhìn anh mấy giây, không lên tiếng.
Sau lưng, bỗng nhiên chuyên gia mổ chính thở phào một hơi, để dao giải phẫu trên tay xuống: “Tốt rồi.”
Hai người Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn lập tức nhìn về phía chuyên gia mổ chính.
Chuyên gia lui về sau hai bước, nói nhỏ với người bên cạnh: “Khâu vết mổ cho ông cụ đi”
Kiều Phương Hạ buông tay Kiều Tứ Văn ra, lập tức đi theo, vội vàng hỏi: “Giải phẫu thành công rồi sao?”
“Đã cắt đi một bên phổi” Chuyên gia chỉ xuống chiếc mâm rồi nói: “Bên này gần như đã hoại tử hoàn toàn, vốn không cần thiết phải để lại, người chỉ có một lá phổi cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày”
“Vậy có chỗ nào phải chú ý không?” Kiều Phương Hạ theo sát hỏi.
“Ông ấy có một ít máu trong não, nhưng vấn đề không lớn, thuốc có thể làm tan được. Sau khi phẫu thuật, ông ấy có thể bất tỉnh một thời gian, có thể là năm ngày hoặc mười
ngày, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ có di chứng tức ngực hoặc khó thở, nhưng chú ý không được vận động mạnh, không được để bị kích động, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847616/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.