Chương trước
Chương sau
“Đồ đần mà nói người khác ngốc, đúng là chuyện lạ thế giới” Triệu Mai Hoàng không chút lưu tình nói lại.
Triệu Mai Hoàng nhíu mày nói: “Em nhìn em xem, hôm nay ngày đẹp như vậy, nhất định phải chọc tức chị em mới yên được.”
Triệu Phương Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại của Triệu Mai Hoàng, không để ý cô đang chế nhạo mà quay người ôm lấy cánh tay chồng mình nói: “Lúc em kết hôn chị nhường em, hôm nay chị kết hôn em cũng nhường chị.”
“Môn toán em thi lại có qua hay không còn là cả vấn đề đó, thêm một lần nữa thì năm nay đến bằng em cũng không lấy được đâu, đúng là làm hỏng mặt nhà họ Triệu mà! Ăn cơm xong nhanh về để em rể phụ đạo bài tập cho em đi” Triệu Mai Hoàng ghét bỏ trả lời.
Hai người đàn ông nhìn hai chị em đấu võ mồm, ai cũng không lên tiếng.
Ba Triệu mẹ Triệu đã sớm quen với việc hai chị em này cãi nhau, từ nhỏ đến lớn hai người họ đều cãi nhau như vậy.
Ba Triệu nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang ngồi cạnh Vân Nguyệt, lơ đãng hỏi một câu: “Phương Hạ, khi nào con với Đình Tuấn mới đi đăng ký kết hôn? Hai đứa thương lượng xong chưa?”
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, không lên tiếng.
Triệu Mai Hoàng cũng không nói với ba mẹ mình chuyện Kiều Phương Hạ bị sảy thai, đây cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào.
Cô lập tức họ nhẹ hòa giải nói: “Ba, ba nhìn ba đi! Con của người khác ba cũng muốn quản, ở công ty ba quản nhiều cấp dưới như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Ba Triệu lập tức ha ha nói: “Được được được, là ba xen vào chuyện của người khác, không hỏi nữa, người trẻ tuổi mấy đứa có ý nghĩ riêng của mấy đứa”
Người không nhiều nhưng cũng vừa đủ một bàn mười hai người, một bữa cơm vui vẻ náo nhiệt cũng ăn xong.
Lúc ăn cơm xong cũng không còn sớm, đã hơn chín giờ, Kiều Phương Hạ đi cùng Vân Nguyệt ra ngoài, vừa đi ra cửa chính khách sạn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bãi đậu xe cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm.
Cố Dương Hàn đột nhiên xuất hiện, lúc Kiều Phương Hạ thấy rõ anh ấy thì dừng bước.
Vân Nguyệt không biết Cổ Dương Hàn, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao vậy? Con quen người đó sao?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi nói với Vân Nguyệt: “Mợ, mợ về trước đi.”
“Nhưng một mình con.” Vân Nguyệt nhìn về phía Cố Dương Hàn cách đó không xa.
Kiều Phương Hạ lập tức nhẹ giọng dụ dỗ: “Không có chuyện gì, anh ấy là một người bạn rất thân của con, bọn con quen nhau từ nhỏ, lát nữa anh ấy sẽ đưa con về nhà.”
“Con chắc chắn?” Những người khác đã đi trước, Vân Nguyệt có chút không yên tâm.
“Thật, con nói chuyện với anh ấy một chút rồi về.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh trả lời: “Nếu mẹ không tin thì hỏi Phó Thành Đô là được.”
Lúc này Vân Nguyệt mới gật gật đầu nói: “Vậy thì được, con nhớ về sớm một chút, bây giờ cũng muộn rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.