Anh không thích nói chuyện, tích chữ như vàng, bốn năm nay từ lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ đến giờ, anh nói với cô chắc cũng chưa quá một trăm câu.
Trừ lần đầu tiên cô chủ động chạy đến doanh trại tìm anh nói muốn đính hôn với anh, gan cố lớn đến mức có thể chống lại ông trời, chưa bao giờ biết sợ là gì, sau này chỉ cần gặp anh cô đều có chút câu nệ.
Nhưng không biết từ lúc nào đã bất giác thích anh, cô
nhìn anh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích.
Trừ việc anh trầm mặc ít nói.
Cô thích anh, không chỉ giữ ở trong lòng mà hẳn anh cũng có thể cảm giác được.
Chỉ cần anh vẫn còn quan tâm cô, cô sẽ không thể rời khỏi anh được.
Câu vừa rồi là cô hoàn toàn tỉnh táo, cam tâm tình nguyện nói ra, không phải bị anh dỗ dành mà nói.
Phó Thành Đô nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đưa tay ôm lấy em thon và kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Anh coi như cô tình nguyệt nói.
“Anh Đô, anh còn tức giận sao?” Lúc lâu sao Triều Mai Hoàng từ trong ngực anh ngẩng đầu lên hỏi.
Quả thực Phó Thành Đô có chút tức giận, có một số việc nếu biết được sẽ không có khả năng coi như chưa từng xảy ra.
Anh biết trong lòng cô còn Tần Vũ Nam, cô thích người đàn ông đó nhiều năm như vậy, người đàn ông đã ở bên cạnh cô từ khi cô lên trung học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847600/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.