Cô bé đắn đo một lúc, quay đầu nhìn Mặc Hàn Bảo.
Mặc Hàn Bảo biết cô bé muốn đi, không đợi cô bé hỏi mình thì anh ta nói: “Tự con quyết định đi”
Lê Đình Tuấn cho Kiều Phương Hạ ăn cơm trưa xong, anh đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Khi anh đang giơ tay lấy cái chén trước mặt Kiều Phương Hạ, nhìn thấy khóe miệng Kiều Phương Hạ dính một ít nước sốt cà chua.
Hai người nhìn nhau, Kiều Phương Hạ không biết tại sao anh lại nhìn chằm chằm mình. Cô đang định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để né tránh anh, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên đưa tay đến, ngón trỏ giữ cằm cô lại, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khóe môi của cô.
Ánh mắt dừng lại trên môi cô.
Một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt chợt reo lên trong lòng Kiều Phương Hạ, nhưng cô chưa kịp tránh né thì điện thoại Lê Đình Tuấn ở bên bàn chợt rung lên.
Động tác của anh khựng lại hai giây, Kiều Phương Hạ lập tức đẩy tay anh ra, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn màn hình điện thoại, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bấm nghe máy.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh hơi u ám.
“Kiều Đông Phương xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta..” Người ở đầu dây bên kia dè dặt trả lời Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn im lặng không lên tiếng, chỉ nghe người bên trong điện thoại nói chuyện, anh đảo mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.
Khi Kiều Phương Hạ đi ra, Lệ Đình Tuấn đã dọn dẹp xong rồi. Anh đang ở trong phòng thay đồ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847557/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.