“Cậu hai. ” Vô Nhật Huy đứng bên cũng bị cái bí mật kinh người này làm chẩn động đến một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gọi Lệ Đình Tuấn một tiếng.
Lê Đình Tuấn thu ánh nhìn lại, nhìn lại anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy dáng vẻ của An Dương giống ba tôi không?”
Vô Nhật Huy không dám nói.
Trên thực tế, thật ra lúc Vô Nhật Huy đưa An Dương từ nhà hàng đi, ngay ánh nhìn đầu tiên anh ta đã cảm thấy ngoại hình cô bé giống An Phương Diệp hơn.
Anh ta nhìn đôi mắt kia của An Dương, con người cô bé màu nâu, mắt Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều có màu đen thẳm, đôi mắt của Lệ Quốc Chiến mới có màu nâu, lúc ấy anh ta sửng sốt, bóng dáng thứ hai hiện lên trong đầu là Lệ Quốc Chiến.
Khi đó anh ta cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi, thế mà lại có loại ý tưởng điên rồ này.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh rằng anh ta không điên.
“Bên kia Phó Nhiên nói là báo cáo kiểm tra ADN nhanh nhất ngày mai có thể có” Anh ta cân nhắc vài giây, thấp gọng trả lời.
Đến lúc đó, rốt cuộc Lê Đình Tuấn và An Dương có phải anh em ruột không, chân tướng tự nhiên sẽ được làm rõ.
Lệ Đình Tuấn và anh ta nhìn nhau, anh xoay người ngồi xuống băng ghế chờ bên cạnh không nói lời nào, nét mặt hơi trắng nhợt.
Cũng không biết ngồi bao lâu Vô Nhật Huy bỗng vươn tay đưa điện thoại của mình tới trước mặt Lê Đình Tuấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847518/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.