Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Nguyệt Anh nghe thấy động tĩnh đi ra thì thấy Đường Nguyên Khiết Đan đã ký xong hợp đồng, ôm tâm trạng vui vẻ rạo rực cầm chìa khóa xe mà về đến nhà.
“Đây là xe mà Lê Đình Tuấn bồi thường cho con sao?” Đường Nguyệt Anh liếc nhìn chiếc xe hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.
“Đúng vậy, Phương Hạ nói nó cũng không đắt lắm.”
Đường Nguyên Khiết Đan vui vẻ gật gật đầu: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ mà chiếm lợi của người khác được, chờ một lúc nữa con sẽ trả lại anh ấy ba tỷ là được rồi.”
“Em ấy đã nhiều lần mật báo tin tức cho Lê Đình Tuấn nên Lê Đình Tuấn thưởng cho em ấy một chút đồ cũng là chuyện đương nhiên.” Kiều Phương Hạ sợ Đường Nguyệt Anh sẽ trách móc Đường Nguyên Khiết Đan nên ngay lập tức giải thích với bà ta.
Đường Nguyệt Anh cũng không hiểu gì về xe cộ chỉ quan tâm đến tiêu chí chạy được là tốt rồi nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò vài câu: “Được rồi, chuyện trả tiền thì nói sau đi, bây giờ đi vào ăn cơm đã, thức ăn sắp nguội hết rồi.”
Kiều Phương Hạ đi phía sau, cô lấy điện thoại ra gọi cho ngân hàng và chuyển khoản cho Lê Đình Tuấn sáu mươi tỷ.
Hơn nữa, trước đó đưa Kiều Tứ Văn vào bệnh viện, Lê Đình Tuấn đã chuyển khoản cho cô ba mươi tỷ, đúng dịp này cũng nên trả lại cho anh.
Đường Nguyên Khiết Đan là bạn của cô chứ không phải của Lê Đình Tuấn nên không cần Lệ Đình Tuấn đền đáp.
Khi đang ăn cơm, Lê Đình Tuấn nhắn tin đến: “Kiều Phương Hạ, em có ý gì?”
“Tôi nói của anh là của anh, của tôi là của tôi, nên phân rõ ràng” Kiều Phương Hạ vừa chậm rãi nhai thức ăn, vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn của anh.
Gần như vừa gửi được một giây thì Lê Đình Tuấn đã lập tức trả lời: “Em nhất định phải tính toán rõ ràng?”
Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với anh, cô để chế độ im lặng, đặt điện
thoại xuống bàn, tiếp tục nói chuyện với Đường Nguyên Khiết Đan như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cơm nước xong mới cầm điện thoại lên nhìn, có ba cuộc gọi nhỡ đều là của Lệ Đình Tuấn.
Đang xem phim truyền hình với Đường Nguyệt Anh thì điện thoại lại sáng lên. Kiều Phương Hạ liếc nhìn thì thấy là Lê Đình Tuấn gọi đến, cô tiện tay ấn tắt, không muốn nghe điện thoại.
Đang định tắt nguồn điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến: “Đi ra.”
Kiều Phương Hạ nhìn thấy hai chữ này thì sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Cô nhắm mắt tắt điện thoại, làm như chính mình không nhìn thấy tin nhắn của anh. Mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai vậy? Giờ đã muộn rồi.” Đường Nguyệt Anh nhìn về phía cửa lớn.
“Để cháu đi xem là ai” Kiều Phương Hạ lập tức đứng dậy, vội vã nói với Đường Nguyệt Anh và Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan có chút khó hiểu mà nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ, cô ấy và Đường Nguyệt Anh nhìn nhau nói: “Mẹ cũng đừng nhìn con như vậy, không thể nào là Lục Nhất Minh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.