Chương trước
Chương sau
Vô Nhật Huy: “.”
Kiều Phương Hạ lúc này mới vừa chắc chắn có thai. Lệ Đình Tuấn cứ gấp như vậy, chờ đứa bé ra đời, không biết còn cưng chiều thành thế nào nữa.
“Ngoài ra, lịch trình chiều mai hủy hết cho tôi. Để dành ra nửa ngày cho tôi” Lê Đình Tuấn chần chờ mấy giây, nói tiếp.
“Trước đó ông cụ nói anh đến nhà họ Phó ăn cơm, còn đi đến đó ăn hay không?”
Lệ Đình Tuấn không khỏi mím môi, thấp giọng trả lời: “Ăn”
Dĩ nhiên phải đi ăn.
Anh chính là định lúc ăn cơm sẽ cho mọi người một ngạc nhiên, nói tin tức Kiều Phương Hạ mang thai cho toàn bộ nhà họ Phó. Nói cho họ anh sắp làm ba.
Phó Viễn Hạo nhất định sẽ vui vẻ. Phó Minh Tuyết cũng nhất định sẽ vui.
Lần này, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay Kiều Phương Hạ nữa.
Kiều Phương Hạ đang muốn lên lâu, Đường Nguyệt Anh bỗng nhiên gọi cô lại: “Phương Hạ”
“Sao ạ?” Kiều Phương Hạ quay đầu lại, nhìn Đường Nguyệt Anh một cái.
“Khi nãy là Lê Đình Tuấn đưa cháu về à?” Đường Nguyệt Anh hỏi nhỏ.
Nhà Đường Nguyệt Anh có camera giám sát. Lúc bà ta xuống lầu có ngang qua phòng chứa đồ, vừa hay thấy trên màn hình camera giám sát Lê Đình Tuần ôm Kiều Phương Hạ trước cửa nhà.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, sắc mặt có chút ửng đỏ: “Cô thấy được.”
“Hai người làm hòa rồi?” Đường Nguyệt Anh lại nhẹ giọng hỏi cô.
“Không có” Kiều Phương Hạ trầm mặc một hồi, lắc đầu trả lời.
Đường Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, chỉ xuống phòng khách: “Bây giờ có rảnh không? Không thì trò chuyện chút
nhé? Cô mới vừa làm ít bánh quy, vẫn còn nóng”
Kiều Phương Hạ nhìn ra Đường Nguyệt Anh có lời muốn nói, do dự một chút, xoay người bỏ túi xách lên một bên bàn, nói: “Dạ”
Bánh quy Đường Nguyệt Anh nướng rất thơm, so với bánh trong tiệm bánh ngọt còn ngon hơn. Trong phòng khách ngập một mùi sữa thơm đậm đà.
Từ sau khi Kiều Phương Hạ mang thai, khẩu vị càng lúc càng tăng, căn bản không ép được cơn thèm ăn. Mới hơn ba giờ chiều, cô ngửi thấy mùi thơm này liền đói, bụng sôi ùng ục kêu một tiếng.
Đường Nguyệt Anh không nhịn được cười lên, lấy ly trà sữa nấu tới, đặt ở bên tay cô, nói: “Khiết Đan không biết khi nào mới về, cháu ăn một chút trước đi”
Đường Nguyệt Anh tiện tay nấu một ly trà sữa cũng thơm không chịu nổi. Kiều Phương Hạ không nhịn được khen cô: “Cô, sao mà cô làm món nào cũng ngon thế?”
“Phải không?” Đường Nguyệt Anh híp mắt cười hỏi ngược lại: “Khiết Đan nhà cô miệng cũng không ngọt như cháu”
Đang lúc nói chuyện, bà tay nhẹ nhàng đẩy mâm điểm tâm đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nói: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút”
Bà ta cười, nhìn Kiều Phương Hạ ăn hai miếng bánh quy, mới tiếp tục nói: “Thật ra thì, trước kia cô cũng giống Khiết Đan vậy, vụng về, đụng đâu bể đó, trừ công việc, chẳng làm gì khác. Khiết Đan bây giờ rất giống cô lúc còn trẻ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.