Chương trước
Chương sau
Cô hận không thể một dao đâm chết Lệ Đình Tuấn, đào khoét thân thể của anh ra xem, rốt cuộc anh có tim hay không!
*Xin lỗi Phương Hạ, xin lỗi!” Lệ Đình Tuấn gắt gao ôm chặt cô, mặc cho cô đánh đấm cũng không chịu buông, chỉ trầm giọng từng lần một nói xin lỗi bên tai cô, để mặc cô nổi giận.
Là anh sai rồi, là anh không nên mềm lòng với Tô Minh Nguyệt, anh biết rõ Tô Minh Nguyệt là người gian trá, dù Tô Minh Nguyệt có chết anh cũng không nên đếm xỉa đến cô ta, nhưng anh lại lo chuyện bao đồng, vậy nên là lỗi của anh, không trách Kiều Phương Hạ nổi giận.
Anh thực sự không ngờ Tô Minh Nguyệt lại dám hôn anh! Anh không giữ khoảng cách an toàn, lúc Tô Minh Nguyệt bám cổ anh, anh không nhãn tâm đẩy Tô Minh Nguyệt, hàng nghìn hàng vạn lỗi sai đều ở anh.
“Em đừng đi được không?” Anh gấp tới mức hốc mắt đều đỏ lên, trầm giọng năn nỉ Kiều Phương Hạ.
“Anh có thể giải thích cho em, em đừng giận, bĩnh tĩnh trước đã, được không?”
Mấy giây sau, động tác vùng vẫy ban đầu của Kiều Phương Hạ đã dần dừng lại.
Cô bị ép dán chặt vào vai anh, cô thở hơi gấp, mãi sau hơi thở mới ổn định trở lại.
“Bây giờ tôi rất bình tĩnh.” Cô nói khẽ.
Sau khi bình tĩnh lại, cô càng thấy mình vừa đáng thương vừa thảm hại.
Cánh tay Lệ Đình Tuấn bám chặt eo cô cũng buông ra, đặt sau gáy cô, anh hạ ánh mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn mới nhẹ nhàng giải thích với cô: *Đều là hiểu lâm, vì trước đây Vincent cậu ta chưa từng gặp em, nên mới lầm tưởng Tô Minh Nguyệt là vợ anh.”
“Em quên rồi sao? Hôm đó ở thư phòng, cậu ta thấy em ngôi trên người anh làm nũng, cậu ta nói em rất đáng yêu, chính là cậu ta nói đó, trước đây cậu ta…”
“Vậy thì sao?” Kiều Phương Hạ hơi cau mày nhìn anh, cắt ngang lời anh: “Có thể chứng minh điều gì?”
“Lệ Đình Tuấn, lời anh nói bây giờ, đến một dấu chấm tôi cũng không tin”
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy” Kiều Phương Hạ nhìn anh, lại nói khẽ từng câu từng chữ.
Cô chỉ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt hôn Lệ Đình Tuấn.
Cho dù Tô Minh Nguyệt trần chưồng xuất hiện trong phòng Lệ Đình Tuấn, chỉ cần Lệ Đình Tuấn không chạm vào cô ta, Kiêu Phương Hạ sẽ đồng ý tin anh.
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.
Điều khiến cô khó chịu không phải cái hôn đó của Tô Minh Nguyệt mà là thái độ mập mờ của Lệ Đình Tuấn với cô ta, cô muốn xem cái hôn đó từng bước thành công như thế nào.
Đây mới là nguyên do khiến cô tuyệt vọng.
Vì từng có hy vọng với anh nên sự tuyệt vọng vừa rồi mới khiến cô thấy nghẹt thở.
Lệ Đình Tuấn ngừng lại.
“Mau về xem cô ta đi, nếu không chút nữa càng khó dỗ dành.” Kiều Phương Hạ cười nhìn anh, nói: “Anh đừng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, vô dụng thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.