Chương trước
Chương sau
Chuyện cưới xin của Triều Mai Hoàng và Phó Thành Đô, là do Phó Viễn Hạo quyết định.
Hôm qua là thứ bảy, Triều Mai Hoàng tăng ca đến tám chín giờ tối mới về nhà, vừa đói vừa lạnh, còn chưa kịp vào tới cổng nhà, lại nghe được từ trong miệng của cô em chồng là Phó Thành Đô cùng với một phóng viên của nhà nước được phái đi đến chiến trường đã thích nhau rồi, suýt chút nữa sụp đổ ngay tại chỗ.
Cô biết là Phó Thành Đô đối với cô không hề có tình cảm, vốn giữa hai người bọn họ ở cùng nhau là góp vui lấy lệ, làm cho người khác xem. Tiệc đính hôn đã làm hơn một năm rồi, thậm chí còn chưa từng ngủ chung một phòng.
“Nếu anh ấy đã tìm được tình yêu rồi, vậy em chỉ có thể chúc anh ấy hạnh phúc.” Triều Mai Hoàng tiếp tục khăn giọng nói.
“Thành Độ không phải loại người như vậy chứ?” Kiều Phương Hạ giật mình, hỏi ngược lại.
Ở trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, bởi vì lí do gia đình, tính cách Phó Thành Đô trầm mặc ít nói, tương đối u ám, không giống kiểu người đã có vợ chưa cưới mà còn làm loạn. Hơn nữa anh ta không phải là người của quân đội à, kỷ luật hẳn là phải tương đối mạnh mẽ mới đúng chứ.
Triều Mai Hoàng cười cười trả lời: “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh ấy, là người phụ nữ đó bắt máy”
“Nó nếu như thật sự làm ra chuyện vô liêm sỉ, ông sẽ không dễ dàng tha cho nó!” Phó Viễn Hạo nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Nhưng mà, con ít nhất vẫn là chờ nó quay lại rồi hỏi rõ ràng một lần nữa cũng không muộn, con thấy có được không?”
“Con không muốn tiếp tục chờ thêm nữa.” Triều Mai Hoàng nhẹ giọng trả lời.
“Con cũng có người mình thích rồi phải không?” Phó Viễn Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Không có” Triều Mai Hoàng lập tức trả lời.
Triều Mai Hoàng từ nhỏ đã ưu tú tự lập, ở trong nhà, em gái nhỏ hơn cô một tuổi khác xa cô, ba mẹ lại khăng khăng cưng chiều em gái. Vì vậy Triều Mai Hoàng chỉ có thể che đậy sự xuất sắc của mình, cô ấy đã sớm quen với kiểu như vậy rồi.
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép người ngoài biết cô bị cắm sừng rồi, còn tiếp tục tha thứ cho hành động vượt quá giới hạn của Phó Thành Đô.
Kiều Phương Hạ nhìn Triều Mai Hoàng một cái, cô biết Triều Mai Hoàng sẽ không làm càn. Trước khi Kiều Phương Hạ nói chuyện với Triều Mai Hoàng đã biết, cô ấy cùng với người bạn trai trước đó đã sớm chia tay rồi, lúc lên đại học bởi vì một số nguyên nhân mà chia tay rồi.
Phó Viễn Hạo ngồi phía sau bàn, im lặng hồi lâu.
“Con nghĩ thông suốt rồi chứ, lời con nói với ông hôm nay, ông chỉ xem như là con tức giận. Ba mẹ con không thể đồng ý, ông cũng không thể đồng ý. Sau một hồi lâu, Phó Viễn Hạo nhỏ giọng mở miệng nói.
“Còn nữa Triều Mai Hoàng, con có biết, cuộc hôn nhân này là hứa với em gái con, nếu như con tùy ý hủy bỏ hôn ước, ba mẹ con chỉ thêm thiên vị em gái con thôi”
Lúc đầu Phó Viễn Hạo cùng với nhà họ Triều nói đùa về chuyện hôn sự, lúc dẫn theo Phó Thành Đô qua nhà họ Triều làm khách, nhà họ Triều cũng để con gái nhỏ ra tiếp bọn họ.
Nhưng mà cô con gái nhỏ nhà họ Triều ngây thơ quá mức, nhìn không giống một đứa trẻ đã trưởng thành. Phó Viễn Hạo lúc đó chỉ cảm thấy, quá nhỏ rồi, không thích hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.