Chương trước
Chương sau
Trên mặt cô ta liền truyền đến cảm giác nóng rát nhưng cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Đông Phương cười nói: “A đúng rồi, con quên mất, ba còn có một người con gái là Kiều Phương Hạ.
“Kiều Phương Hạ sắp thành bà Lệ rồi, nhưng Kiều Phương Hạ chắc vẫn còn nhớ ông cụ nhà chúng ta, phàm là ông cụ sống Kiều Phương Hạ liền không có khả năng bước vào nhà họ Kiều”
“Trong lòng ba hẳn là nghĩ như vậy đi?”
“Con có ý gì?” Kiều Đông Phương nhíu chặt mày hỏi ngược lại.
“Con có ý gì không phải ba hiểu rất rõ ràng! Con nói rồi, phàm là thứ vào được đến tay con nhà họ Kiều cũng sẽ cùng theo thơm lây, để cho nhà họ Kiều trở nên càng ngày càng tốt, nhưng mà chỉ sợ khi Kiều Phương Hạ trở thành bà Lệ sẽ để ý đến ba sao? Ba cũng không xem xem từng ấy năm qua ba đối xử với cô ta thế nào!” Kiều Diệp Ngọc như bị bệnh tâm thần mà thét chói tai về phía ông ta.
Bác gái kiếm ra bút thấy hai ba con đang ầm ĩ, bị dọa cho sợ hãi lập tức co rúm lại ở một bên.
Kiều Diệp Ngọc thấy tới một tay giật lấy cây bút trên tay bác ấy, tàn nhẫn hung ác đâm loạn xạ trên giấy ly hôn, dùng sức trực tiếp xé rách bản thỏa thuận ly hôn.
“Muốn chữ ký của tôi? Đời này cũng không thể! Tôi không thể ly hôn với Tiêu Hoàng Khải!”
Nếu cô ta ly hôn với Tiêu Hoàng Khải, vậy thì thật sự cái gì không còn nữa! ít nhất hôn sự này là Lệ Đình Tuấn tự mình lên tiếng yêu cầu, cô ta không đồng ý nhà họ Tiêu sẽ không dám ép cô ta ly hôn. Ly hôn rồi kết hôn. Mẹ kiếp, đồ tép riu Kiều Đông Phương này, liếc mắt một cái liền có thể leo lên đầu cô ta ngồi rồi! “Kiều Đông Phương ba phải bò qua nhà họ Tiêu cầu xin cho con!” Cô ta tàn nhẫn xé giấy ly hôn thành hai nửa, thét to với Kiều Đông Phương.
Kiều Đông Phương nhìn người phụ nữ phát điên trước mặt này.
Đây chính là đứa con gái ông ta cưng chiều hai mươi năm, từ nhỏ cô ta muốn thứ gì liền cho thứ đó, thứ Kiều Phương Hạ có cô ta đều có, thứ Kiều Phương Hạ không có cô ta cũng có.
Kiều Đông Phương bỗng nhiên hối hận. Tại sao ông ta lại quan hệ bất chính với Tống Vân Lan sinh ra thứ như vậy chú? “Ba không cần nhìn con như vậy” Kiều Diệp Ngọc hít thở vài hơi, nhẹ giọng nói: “Nếu ông còn giữ được một chút mặt mũi với nhà họ Tiêu thì may ra còn có cơ hội liên lạc với nhà họ Lệ. Không có nhà họ Tiêu thì ông ngồi đó chờ chết đi”
“Các người không nên ép tôi, ép tôi, việc gì tôi cũng có thể làm ra được, tối sẽ kéo các người cùng nhau xuống địa ngục!”
Kiều Phương Hạ ở Hoàng Gia hai ngày, vẫn còn có chút không thoải mái, vẫn còn chảy nước mũi một chút.
Bà Trần biết ở nhà cũ bên kia Kiều Phương Hạ bị ủy khuất nên cố gắng chuẩn bị nhiều món ăn nhẹ cho cô, chọn rau quả thích ăn nhất Kiều Phương Hạ làm nhiều hơn chút Kiều Phương Hạ mới ăn nhiều thêm vài miếng.
“Ông hai nếu như biết cô bị cảm nhất định lại rất đau lòng. Bà Trần không nhịn được nhắc tới: “Cô quá ngốc, nhất định là bởi vì cởi quần áo ra nên bị lạnh rồi.
Kiều Phương Hạ tựa vào trên ghế salon xem chương trình ti vi, rầu rĩ nói: “Bà Trần, bà đừng nói tôi nữa “Cho cô uống canh gừng hai ngày cũng không thấy đỡ, bác sĩ Phó lại đi công tác rồi không có ở thành phố Hạ Du, hay là nếu cứ như thế này thì đi bệnh viện nhìn xem đi?” Bà Trần một bên dọn dẹp một bên hỏi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.