Chương trước
Chương sau
“Cô đi ra ngoài đi. Từ lúc cô đi ra ngoài, nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt nhà họ Lệ của chúng tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn” Lệ Kiến Đình tiếp tục nói với cô.
“Từ nay về sau tôi sẽ cho cô một khoản tiền nữa để dưỡng thương, nhà họ Lệ và cô, từ nay trở đi thanh toán xong.”
Kiều Diệp Ngọc ngơ ngác nhìn Lệ Kiến Đình, mỗi một câu ông nói ra đều khiến cô ta tuyệt vọng đến không thể thở nổi.
Từ lâu, cô ta đã quen với sự ưu đãi của nhà họ Lệ dành cho mình, quen với sự nuông chiều vô hạn cùng bao dung của Lệ Kiến Đình dành cho mình.
Lệ Kiến Đình đã đích thân lên tiếng, như vậy từ nay về sau, cô ta sẽ không còn cái gì nữa.
“Ông ơi.”
Trời đất quay cuồng trước mắt cô ta, cô ta thậm chí không còn sức lực để nắm chặt lấy Lệ Kiến Đình.
Lệ Kiến Đình không nói thêm nữa.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Lệ Kiến Đình một cái, sau đó nói nhỏ với Vô Nhật Huy ở cửa: “Tôi không muốn gặp cô ta, đưa cô ta ra ngoài đi.”
“Vâng.” Vô Nhật Huy đẩy xe lăn đến trước mặt Kiều Diệp Ngọc, mặt vô cảm xách một tay của cô ta và ném cô ta lên xe lăn.
Trong nhà chỉ còn Kiều Phương Hạ và hai ông cháu bọn họ.
Kiều Phương Hạ lẳng lặng đứng một bên không nói chuyện.
Cho đến khi Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cả hai đứng trước mặt Lệ Kiến Đình.
Lệ Kiến Đình liếc nhìn hai người bọn họ nói: “Có cái gì nói thẳng đi.”
Hiện tại ông ta đã không có cái gì mà không thể thừa nhận.
“Phương Hạ đã đồng ý lời cầu hôn của con” Lê Đình Tuấn dừng lại, thấp giọng nói với Lệ Kiến Đình.
Ban đầu Lệ Đình Tuấn muốn nói chuyện với Lệ Kiến Đình sau, nhưng hôm nay, vừa đúng lúc.
Lệ Kiến Đình sửng sốt, ngước mắt nhìn hai người bọn họ.
Kiều Phương Hạ cũng không nghĩ rằng, Lê Đình Tuấn giữ cô lại là
vì muốn thẳng thắn với Lệ Kiến Đình, quay đầu ngẩn ngơ nhìn Lệ Đình Tuấn.
Dáng người Lê Đình Tuấn thẳng tắp khẽ nắm chặt bàn tay Kiều Phương Hạ, sau vài giây, anh tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu như ông không thích …”
“Nếu ông không thích thì sao? Con sẽ nghe lời ông?” Lệ Kiến Đình không đợi hắn nói, lắc đầu.
“Lệ Đình Tuấn, bản thân con biết rõ mình đang làm cái gì là tốt rồi.”
Lệ Kiến Đình biết rằng dù ông có cản trở thể nào thì Lê Đình Tuấn cũng sẽ không thể nghe lời ông, nó khăng khăng muốn cùng Kiều Phương Hạ ở bên nhau, sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích của
mình.
Những người khác nói nhiều cũng vô dụng.
Hơn nữa, bây giờ hiểu lầm giữa Kiều Phương Hạ và nhà họ Lệ vài năm trước đã được giải quyết, ông ta dùng cái lý do gì để quản chế Lệ Đình Tuấn đây?
Tính khí của Lê Đình Tuấn rất giống Phó Viễn Hạo, thậm chí so với Phó Viễn Hạo còn cố chấp và quyết đoán hơn.
“Các con cũng đi ra ngoài, ông muốn ở một mình” Lệ Kiến Đình im lặng một hồi, vẫy tay với bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.