Chương trước
Chương sau
Lệ Đình Tuấn kéo cô vào trong lòng, củi đầu ôn nhu hôn cô mấy giây, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nữa anh quay lại, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé” Cho dù quả thực không muốn để một mình Kiều
Phương Hạ ở nhà, muốn tự mình chăm sóc cô. Nhưng chuyển này anh đi gặp lãnh đạo nước Hình Giang, rất quan trọng, không lùi lại được.
Dáng vẻ cô bị ốm nhìn mong manh thế này, anh cũng không nỡ để cô bôn ba đường xa.
“Dạ.” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn xe Lê Đình Tuấn rời đi, ngay sau đó bà Trần ở phía sau đã gọi cô vào: “Cẩn thận bị lạnh, mau vào nhà đi thôi” Kiều Phương Hạ vừa vào đến trong nhà, bà Trần vừa dọn dẹp, vừa cười nói: “Chờ đến năm mới, cậu chủ nhỏ về nhà với hai cô cậu là vui nhất.”
Một nhà ba người chung một chỗ, so với cái gì cũng tốt.
Kiều Phương Hạ cười một cái, đáp lời: “Đình Trung mới kết bạn mới ở chi nhánh của vườn trẻ. Không thì lúc đẩy hỏi ý thằng bé xem sao, nếu bé muốn thì đón bé về ở chung.”
“Người bạn mới ấy là con nhà ai thế?” Bà Trần không biết, tò mò hỏi.
“Bé Mạn Phi nhà anh cả Hứa Phi Phàm, vừa hay học cùng lớp.
Bà Trần lập tức nói để vào: “Nhà họ Hứa cũng không tệ, tôi đã gặp bé con nhà anh hai Hứa Phi Phàm, xinh xắn lắm cơ, giống như là búp bê vậy. Con bé lấy hết gen trội của cha mẹ rồi, sau này lớn lên chắc đẹp gái lắm đây”
Lần trước Kiều Phương Hạ ở doanh trại mùa đông, nghe Đình Trung nhắc đến hai lần, bảo em gái Mạn Phi em thật là xinh đẹp, bé cũng muốn có em gái xinh đẹp như thế. Kiều Phương Hạ nghĩ như vậy, bỗng nhiên hiểu ra.
Đình Trung đang giúp Lê Đình Tuấn giục cô sinh con.
Thằng bé này cứ là lạ, không giống mấy đứa trẻ khác. Bẻ không sợ cô sinh con cho Lệ Đình Tuấn xong, Lệ Đình Tuấn sẽ không thích bé nữa, đưa bé về chỗ Tô Minh Nguyệt sao?
Tô Minh Nguyệt cũng rất kỳ quái.
Dựa theo cái tính kiêu căng lại thích tranh cường háo thắng của Tô Minh Nguyệt, đáng ra sẽ dạy Đình Trung ít trò tranh cưng chiều, không để cho cô với Lệ Đình Tuấn chung một chỗ mới đúng.
“Từ nhỏ Đình Trung đã ở cùng với anh Tuấn sao ạ?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi bà Trần.
Bà Trần sửng sốt một chút, cảm thấy Kiều Phương Hạ hỏi thế này có chút kỳ quái.
Kiều Phương Hạ chỉ sinh chứ không nuôi, đứa bé không theo Lệ Đình Tuấn thì còn theo ai nữa giờ? “Đúng vậy.” Bà hơi ngạc nhiên gật đầu một cái, trả lời: “Nhưng cậu hai có lúc quả thực rất là bận rộn không đoái hoài tới cậu chủ nhỏ, đa số thời gian là ở cùng với người giúp việc”
Kiều Phương Hạ nghe bà Trần nói Đình Trung lớn lên ở nhà họ Lệ, gật đầu như đang suy nghĩ chuyện gì.
Vậy thì đúng rồi.
Chắc là Tô Minh Nguyệt không cơ hội tiếp xúc với đứa bé, cho nên đứa trẻ cũng không thân thiết với cô ta. Có lẽ bọn họ vô tình mà có bầu bé con, nhưng xét đến tuổi tác của Lệ Đình Tuấn nên mới quyết định sinh bé con ra để nhà họ Lệ nuôi dưỡng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.