Chương trước
Chương sau
Nửa đêm hôm đó, Lệ Đình Tuấn đã quay lại vòng quay để đi tìm chiếc nhẫn. Anh đã lục tìm từng khoang ngồi một.
Kiều Phương Hạ run lên một cái, ở trong lồng ngực của anh xoay người lại, đôi mắt lóe sáng nhìn anh, không nói chuyện.
“Đeo lên đi! Về sau không được tháo xuống! Dù là hoàn cảnh nào cũng phải mang theo. Lệ Đình Tuấn ôn nhu nhìn cô, tựa như nhìn một con mèo con đang co quắp ở trong ngực của mình. Anh nhẹ nhàng hôn xuống ngón giữa đeo nhẫn của cô.
“Vâng” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.
“Phải nhớ kỹ thân phận bà Lệ của mình. Anh tiếp tục nói.
“Em biết rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu.
“Sau này cũng không được phép uống thuốc tránh thai. Thứ đó rất có hại cho cơ thể.” Lệ Đình Tuấn thở dài, tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ em chưa muốn có con, vậy thì về sau, anh sẽ làm biện pháp”
Kiều Phương Hạ dừng một chút, rồi nhỏ giọng trả lời: “Vâng”
“Kiều Phương Hạ. Lệ Đình Tuấn bỗng trở nên nghiêm túc, gọi đầy đủ cả tên của cô.
“Em có biết là đêm hôm đó, anh đã khó chịu như thế nào không?” Ngày Kiều Phương Hạ nói không cần Lệ Đình Tuấn nữa, anh đã rất khó chịu, hô hấp cũng rất mất sức. Anh đau đầu như muốn nổ ra, trong đầu không thể suy nghĩ được gì. Anh thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nếu như cô không nguyện ý, vậy thì anh cũng không muốn cưỡng cầu.
Kiều Phương Hạ gối đầu lên khuỷu tay của anh, nhỏ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi”
“Về sau không được phép như vậy nữa. Anh trầm mặc mấy giây, rồi đưa tay lên xoa đầu cô: “Có nghe không?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ, trả lời: “Nhẫn cũng đã đeo lên rồi, còn có thể có lần nữa sao?”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà cong khóe miệng, ôm cô vào ngực, cắn nhẹ lên cắm của cô: “Đúng vậy! Không có lần sau nữa.
Kiều Phương Hạ cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện đeo nhẫn cầu hôn của anh. Anh đã chờ ngày này từ rất lâu rôi.
“Ngủ đi.” Anh thấy Kiều Phương Hạ mí trên đánh đánh dưới, ôn nhu dụ dỗ nói.
Kiều Phương Hạ nghe thấy vậy, liền gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn có cảm giác an tâm. Dưới tác dụng của thuốc hạ sốt, cũng như có Kiều Phương Hạ đang ngủ ở bên cạnh, anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Kiều Phương Hạ tỉnh dậy, bỗng có cảm giác khó chịu ở dạ dày.
Lệ Đình Tuấn cảm nhận được động tác của cô, liền đưa tay ôm lấy cô, hỏi: “Em dậy rồi sao?”
Kiều Phương Hạ khẽ gật đầu, nhưng con mắt vẫn còn chưa mở ra, thì cảm giác đau ở dạ dày càng ngày càng mãnh liệt.
Cô nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được, vội vàng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.