Chương trước
Chương sau
“Lúc nào con nghe mẹ nói như vậy thế?” Ngay sau đó sắc mặt Đường Nguyệt Anh lạnh xuống, hỏi ngược lại.
“Cách ăn mặc cũng không thể đại diện cho cả một con người, nhưng mà nếu như con bỗng nhiên từ người mặc quần áo bản số lượng có hạn biến thành người chỉ có thể mặc quần áo bình thường, người bên cạnh sẽ chỉ chỗ nói này nói kia với nhà chúng ta, đây cũng là vì mặt mũi làm ăn của ba con.”
“Con chính là Khiết Đan con gái của mẹ với Mạnh Minh Triết, con chính là mặt mũi của chúng ta, mỗi lời ăn tiếng nói hành động của con cũng liên quan đến danh dự của nhà chúng ta!”
Kiều Phương Hạ thấy Đường Nguyệt Anh nổi giận, liền nhẹ đá vào chân Đường Nguyên Khiết Đan dưới bàn.
Chỉ là Đường Nguyên Khiết Đan bị mấy câu nói của Đường Nguyệt Anh làm cho tức giận quá mức, không quan tâm ý nhắc nhở của Kiều Phương Hạ với cô ấy, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Vậy nên mẹ mới nói cho anh ta chúng ta sẽ ở ăn cơm ở đây? Vậy nên mẹ thật sự cảm thấy Dung Lãng Nghệ rất tốt có phải không?”.
Dung Lãng Nghệ là con rể của mẹ thì không mất mặt, còn Lục Nhất Minh là con rể thì mẹ cảm thấy mất mặt làm sao!
Những lời này cô ấy nhịn được không có nói ra, bởi vì Lục Nhất Minh đang ngồi ở ở bên cạnh cô ấy.
“Đường Nguyên Khiết Đan con nói cái gì?” Đường Nguyệt Anh sửng sốt, chợt đứng bật dậy.
Dù bà ta không hài lòng với Lục Nhất Minh đi nữa, cũng không thể để cho người ngoài tham dự vào chuyện nhà của bà, để cho người khác xem chuyện xấu hổ của nhà mình!
“Được rồi được rồi được rồi..” Mạnh Minh Triết ngồi một bên chưa bao giờ thấy mẹ con hai người ầm ĩ thành như vậy, kéo Đường Nguyệt Anh lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bọn nhỏ đều ở đây mà, có lời gì chúng ta quay về rồi nói.
Đường Nguyệt Anh hất tay Mạnh Minh Triết ra: “Mạnh Minh Triết! Đều là do ông chiều nó đấy! Cái gì cũng nuông chiều nó mới có thể để nó dám nói chuyện với tôi như vậy! Sao ông không dạy dỗ con gái của mình đi!”
Mạnh Minh Triết bị bà ấy hất ra, giật mình.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Nguyệt Anh và Mạnh Minh Triết, không nhịn được nhẹ giọng cười lạnh: “Hai người cũng không phải không biết con chưa bao giờ phải mất mặt như vậy.
“Con cũng không cần tài sản gì, hai người chỉ cần có con trai là đủ rồi, quản con làm cái gì?”
Dứt lời, đứng dậy cầm lấy túi xách và quần áo liền bước nhanh ra ngoài.
“Khiết Đan!” Kiều Phương Hạ nói với theo, không thể kéo Đường Nguyên Khiết Đan lại, trơ mắt nhìn cô ấy một đường chạy ra ngoài.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đường Nguyệt Anh, thấp giọng nói: “Cháu đi xem cô ấy một chút!”
Đường Nguyệt Anh bởi vì Đường Nguyên Khiết Đan mạnh miệng ăn nói không biết nặng nhẹ, thoáng cái bị lửa giận thiêu đốt, cho nên nói chuyện có chút quá đáng.
Bà ta sợ run vài giây, ngay sau đó liền hối hận.
Đang muốn đứng dậy đuổi theo, phía đối diện Lục Nhất Minh cũng đứng dậy, nhẹ giọng nói với Đường Nguyệt Anh: “Không có chuyện gì đâu bác, cháu sẽ khuyên nhủ cô ấy”
Lục Nhất Minh làm sao có thể không hiểu, Đường Nguyệt Anh không thích anh ta, từ khi bọn họ cố ý kêu anh ta đến trước hơn nửa tiếng thì anh ta liền hiểu được, bữa cơm này sẽ không được bình yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.