Chương trước
Chương sau
Hai người nhìn nhau mấy giây, Kiều Phương Hạ thu lại ánh mắt đầu tiên, vô cùng bình tĩnh tự nhiên tiếp tục lấy quần áo: “Sao hôm nay anh Lệ lại rảnh rỗi thế này?”
“Trong nhà nói, hôm nay muốn cô quay về nhà ăn cơm cùng với tôi.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Thật xin lỗi. Anh Lệ cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cơ thể tôi không được khoẻ” Kiều Phương Hạ vừa lạnh lùng trả lời, vừa giật lấy chiếc áo khoác ở bên cạnh mặc vào, rồi soi gương sửa sang lại tóc.
Ngừng một lát lại nói: “Nói ra thì, thật ra nhà họ Phó các anh nên mời Kiều Diệp Ngọc ăn cơm đúng chứ? Dù sao thì nó cũng vì cứu anh mà nếm nhiều trái đẳng như vậy còn gì.
Trong giọng nói của cô mang theo ý châm biếm nhàn nhạt.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô qua gương.
Kiều Phương Hạ nâng mắt, đúng lúc chống lại tầm mắt của Lê Đình Tuấn.
Mặc dù Kiều Phương Hạ không đi đến chỗ Lục Đình Nam để chứng minh cái gì, nhưng Lệ Đình Tuấn cũng rất biết rõ chân tướng sự thật.
Đó là Kiều Phương Hạ đã cứu anh.
Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Kiều Phương Hạ, im lặng vài giây, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Mẹ tự mình đến đây, đang chờ ở quán cà phê gần đây.”
Kiều Phương Hạ không biết câu này của Lệ Đình Tuấn có phải là đang tỏ ra yếu thế hay không, nhưng mà với một tên đàn ông bị mù, cô không muốn nhiều lời, lại càng không muốn cùng anh ăn cơm với người nhà của anh.
Cô mặc áo khoác, chỉnh đốn bản thân ổn thỏa, xách túi xách của mình lên, xoay người đi về phía cửa.
Ngón tay vừa mới chạm vào cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên phủ lấy tay cô, bọc đầu ngón tay lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay ấm áp. Kiều Phương Hạ quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Tôi không thoải mái, sốt cao vài ngày chưa khỏi, hy vọng anh Lệ có thể làm một người bình thường.”
Nếu như mọi ngày, Kiều Phương Hạ mà phát giận thì Lệ Đình Tuấn trực tiếp dùng sức mạnh. Nhưng mà lần này lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau khi tay cô ấm lên mới thản nhiên hỏi lại: “Đã chơi chán rồi? Muốn ném tôi đi?”
Câu Lệ Đình Tuấn chỉ là đồ chơi của cô là do ngày đó ở sân huấn luyện trong lúc Kiều Phương Hạ nóng giận nói ra ra câu độc ác đó với Kiều Diệp Ngọc.
Mà lúc này Lệ Đình Tuấn lại lấy nó để chặn miệng cô.
“Cũng không sai biệt lắm.” Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, mặt không đổi trả lời.
Cô thật sự thất vọng, phiền chán người đàn ông này đến cực hạn rồi.
Lệ Đình Tuấn im lặng không lên tiếng, chống lại tầm mắt của cô.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy những suy tư nơi đáy mắt anh có chút phức tạp không hiểu nổi, cô không biết giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, là vì cô dạy dỗ Kiều Diệp Ngọc mà đau lòng, hay là bởi vì cô xé bỏ thỏa thuận, hay là vì so đo chuyện xấu của cô với Lục Nhất Minh.
Dù sao, cô cũng thấy có chút không nhịn được mà buồn bực trong lòng.
Hai người giằng co một lát, Kiều Phương Hạ gắng sức rút tay mình từ trong tay anh ra, lấy điện thoại gọi cho Đường Nguyên Khiết Đan, định bảo Đường Nguyên khiết Đan tới giúp mình ra ngoài.
Vừa mở khóa màn hình, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cùng đi ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.