Chương trước
Chương sau
Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.
Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.
Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác.
Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.
Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.
Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.
Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.
Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.
Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.
Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.
Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.
“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt miệng vết thương giúp Kiều Phương Hạ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra: “Phương Hạ cô cố gắng chống đỡ! Cô không thể chết được!”
Kiều Phương Hạ vẫn còn ý thức, cô thở hổn hển nhìn đôi mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: ‘ “Hả? Phương Hạ, cô nói gì tôi không nghe rõ!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc, cúi người xuống đưa tai đến gần bên miệng Kiều Phương Hạ.
“Cô mà còn lay người tôi nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”
Kiều Phương Hạ suy yếu nói bên tại Đường Nguyên Khiết Đan.
Dựa theo tốc độ máu chảy thì miệng vết thương không làm tổn thương đến động mạch, cho nên cô vẫn có thể cứu được, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan cứ tiếp tục hoảng như vậy, chắc chắn cô sẽ xong đời.
“.. Đường Nguyên Khiết Đan yên lặng vài giây, lại không kìm nén được khóc lên: “Đã lúc nào rồi mà cô còn nói đùa được hả!”
“Gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ đi.” Kiều Phương Hạ nói một cách khó khăn.
“Được!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lau nước mũi, hai tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Đường Minh Kỷ, miệng còn nói: “Lệ Đình Tuấn đúng là một tên khốn nạn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.