Đương nhiên rõ ràng nhất chính là, Lê Đình Tuấn sợ Kiều Phương Hạ hiểu lầm.
Mà Đinh Thanh Nhã ở bên cạnh thì khi còn nhỏ đã đẩy Kiều Phương Hạ trước cửa nhà họ Phó.
Cô ta chỉ cảm thấy hơi quen mắt khi nhìn Kiều Phương Hạ, không nhịn được mà cau mày hỏi Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh: “Cô ta là Kiều Phương Hạ sao?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Nguyệt tối mặt, gật đầu trả lời.
“Khuôn mặt chán ghét này, sau ngần ấy năm nhìn vẫn là chán ghét” Đinh Thanh Nhã không nhịn được liếc mắt: “Sao cô ta cũng ở đây? Cô ta trở về lúc nào?”
“Khoảng thời gian trước, trở lại chưa được bao lâu? Tô Minh Nguyệt thấp giọng trả lời.
Đinh Thanh Nhã hơi suy nghĩ, nói với Tô Minh Nguyệt: “Dù sao thời gian cũng còn sớm, chị Minh Nguyệt, hay là chúng ta tìm chút chuyện vui để chơi chút đi.”
Cô ta đang nói chuyện thì xoay người đi về phía Kiều Phương Hạ.
Tô Minh Nguyệt biết Đinh Thanh Nhã vẫn luôn ghét Kiều Phương Hạ, từ nhỏ đã cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là trà xanh, chỉ biết giả bộ bệnh khiến Lệ Đình Tuấn yêu thương.
Cô ta đắn đo rồi tỉnh bơ đi theo sau lưng Đinh Thanh Nhã.
Đi theo xem náo nhiệt để cho Đinh Thanh Nhã giúp cô ta xả giận, cũng không hại cái gì.
Kiều Phương Hạ nhìn một cái đã biết hai người xấu đi tới bên cạnh, cô nói với người quản lý: “Anh đi làm việc trước đi.”
Vừa dứt là thì Đinh Nhã Thanh dùng ánh mắt khinh thường, quét nhìn Kiều Phương Hạ từ trên xuống dưới nói: “Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847111/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.