Đường Nguyên Khiết Đan là người của cô, Tô Minh Nguyệt muốn bắt nạt cô ấy, nằm mơ đi.
” Đường Nguyên Khiết Đan kéo cánh tay của Kiều Phương Hạ, gật đầu trả lời: “Nghe thấy rồi”
“Nói gì vậy? Tự mình trải qua cái gì?” Sắc mặt Vương Giai tối sầm, trầm giọng hỏi ngược lại.
“Ôi chao chị nhìn cái miệng của tôi này, thật xin lỗi chị Minh Nguyệt, có lúc nói chuyện sẽ không cẩn thận xúc phạm với người khác!” Khóe miệng Kiều Phương Hạ chứa ý cười nhìn Tô Minh Nguyệt.
Sắc mặt Tô Minh Nguyệt có hơi khó coi, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, cắn răng cười khẩy nói: “Chó cắn có một miếng, cô sẽ cắn lại nó sao?”
“Nói hay lắm, chị Minh Nguyệt nói gì cũng đúng” Kiều Phương Hạ lập tức bày tỏ sự tán thành gật đầu trả lời.
Phải mất mấy giây Tô Minh Nguyệt mới phản ứng lại, Kiều Phương Hạ đang mỉa mai cô ta và Vương Giai vừa rồi gây chuyện trước.
Khi thang máy đến, Kiều Phương Hạ và mấy người đồng nghiệp đi vào trước, cô khẽ mỉm cười với Tô Minh Nguyệt.
Sắc mặt Tô Minh Nguyệt xanh mét, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.
“Chắc là không đi được rồi, chị Minh Nguyệt đi thang máy bên cạnh đi” Kiều Phương Hạ lại dịu dàng nói với cô ta.
Nhưng mà lần trước Tô Minh Nguyệt ở buổi triển lãm đã bị Kiều Phương Hạ đập cho cái tội đạo văn. Nếu cô ta còn cần mặt mũi thì lúc này không thể cãi vã với Kiều Phương Hạ được.
Tô Minh Nguyệt nhìn cửa thang máy trước mặt đóng lại, giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847095/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.