Đình Trung dụi dụi mắt chợt thấy hơi khó chịu, cậu nhớ tới lúc trước Lê Đình Tuấn đã nói, Kiều Phương Hạ không muốn nhìn thấy ba con họ nên mới chạy trốn mấy năm nay.
Cậu nhịn không được lại thì thào lần nữa: “Mẹ thích em gái, không thích Đình Trung…” Có phải vì Đình Trung quá dính người không? Hay là do ba không biết dỗ con gái, quả hung dữ?
Quả thực cậu vì Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ mà khổ tâm rất nhiều, bình thường cậu dạy Lệ Đình Tuấn thể nào thì Lê Đình Tuấn cũng không nghe, lúc nào cũng làm Kiều Phương Hạ bị thương chỗ này chỗ kia.
Làm sao một người đàn ông lại có thể đánh phụ nữ? Khó trách Kiều Phương Hạ muốn chạy. Đình Trung thở dài, ôm lấy quả bóng nhỏ, im lặng quay người đi về phòng bệnh.
Bà Trần không nghe rõ Đình Trung đang nói cái gì, không để ý đi theo Đình Trung. Kho hàng.
Lệ Đình Tuấn ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn mấy người đang quỳ gối trước mặt mình bị đánh tới tấp.
“Lần cuối cùng Chu Tước liên lạc với các người là ở đâu?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Có một người thật sự chịu không nổi tra tấn, đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn: “Thật sự là ở thành phố Hạ Du… Chúng tôi thật sự không có lừa ngài.”
Cầu nối giữa Lê Đình Tuấn và Chu Tước đã kết lớn. Anh chắc chắn phải tìm được Chu Tước để tính sổ.
“Đồ phản bội, King sẽ cho mày biết tay!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
Lệ Đình Tuấn nhịn không được hơi nhếch miệng: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847090/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.