“Thời điểm trời chuyển lạnh Thành Đô sẽ dẫn mợ đến đây. Nơi này không khí ấm áp, mợ cũng lớn tuổi, thích hợp để nghỉ ngơi”
“Ngay cả Kiều Diệp Ngọc cũng chưa từng tới nơi này sao?”
“Con nói cái gì nghe buồn cười vậy? Tại sao Đình Tuấn phải dân bọn họ tới đây? Thắng bé có thích mấy người đấy đâu”
Vân Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ hỏi liền bật cười. Lời đối phương nói, cô tin.
Bởi vì lúc trước Vân Nguyệt và Phó Thành Đô bị chia cách rất nhiều năm, dẫn đến tình trạng tinh thần bà xảy ra vấn đề, vô cùng suy nhược. Mãi đến tận khi Phó Thành Đô từ Hạ Du trở về, Vân Nguyệt mới chậm rãi hồi phục. Bà sống vô cùng đơn thuần, sẽ không lừa gạt bất kì ai.
Thế nhưng Lệ Đình Tuấn đối xử với Kiều Diệp Ngọc rất tốt. Hay chỉ vì anh đem đối phương trở thành vật thay thế, cho nên trong lòng mới cảm thấy hổ thẹn. Bởi vì hổ thẹn, nên càng muốn bù đắp?
Nhớ đến cảnh tượng Lệ Đình Tuấn che chở cho Kiều Diệp Ngọc lúc ở bệnh viện, Kiều Phương Hạ thoáng cau mày. Anh không tin cô, lúc đấy cô quả thật rất tổn thương. Hiện tại Kiều Phương Hạ chỉ có thể chờ Lục Đình Nam điều tra rõ ràng lai lịch đám người ám sáng Lệ Đình Tuấn, chứng minh rằng không phải do cô và King làm.
Sáng hôm sau, Kiều Phương Hạ vệ sinh cá nhân xong liền xuống phòng khách. Cô đảo mắt nhìn quanh, Lệ Đình Tuấn vẫn chưa về. Cô lấy trứng gà trong tủ lạnh bỏ vào nồi, thi thoảng mở ra xem.
Trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847069/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.