Đường Minh Kỷ thấy anh ta có chút lay động, trầm giọng nói: “Chuyện của Ninh Nguyệt, chính cậu nên đến nói chuyện, tôi sẽ không giúp cậu truyền lời đâu!”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, An Dương đột nhiên nói với Cố Dương Hàn rằng cô ấy muốn ở lại nước và không muốn về nước Nguyệt Chỉ.
Chuyện của An Dương, chỉ có Kiều Phương Hạ mới có quyền hạn quyết định.
Cố Dương Hàn trầm mặc một hồi nói: “Biết rồi!”
Đường Minh Kỷ mong muốn rằng Cố Dương Hàn hôm nay ở lại phòng bệnh của Kiều Phương Hạ đừng đi về. Dù sao mặt dày một chút không biết chừng sẽ làm được việc tốt.
Hơn nữa, không biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng lớn, Cố Dương Hàn nên nắm bắt cơ hội tốt như vậy.
Cố Dương Hàn xuống xe, Đường Minh Kỷ quay đầu xe rời đi không chút do dự, để lại anh ấy ở bệnh viện.
Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn hôn, vạt áo của cô rơi xuống, trong nháy mắt anh ấy ôm lấy cô, đầu óc cô cô bỗng trở nên tỉnh táo, lập tức cầm tay ngăn cản giữa hai người, hơi thở hổn hển, cô hển nói nhỏ: “Không được…”
Cơ thể cô không thế chịu đựng nối, ngày hôm nay nhất định không được, dù thế nào cũng phải chờ đến lúc cô xuất viện.
Nếu không, e rằng sẽ phải nằm viện nửa tháng nữa. Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hung hăng cần mạnh vào chiếc mũi nhỏ của cô.
Điều này lúc nào anh ta cũng muốn làm. Nhưng mà sau bao nhiêu năm chờ đợi, chuyện này nhất thời không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/847004/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.