Cho đến bây giờ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra cách đây ba năm.
Hơn nữa, ngay cả Tống Vân Lan cũng không biết chuyện gì xảy ra sau ngày đó. Tại sao Lệ Đình Tuấn lại tức giận đưa đứa nhỏ rời khỏi bệnh viện, suốt ba năm sau đó, anh chỉ coi như Kiều Phương Hạ đã qua đời.
Lý do của việc này, chỉ lúc ở bệnh viện Kiều Diệp Ngọc mới biết.
“ông cụ vẫn luôn chiếu cố tôi”
Một lúc lâu, cô lại thì thầm với chính mình, khóe miệng lẩm bẩm.
Trong phòng bệnh, ông cụ nhà họ Kiều đang năm kê nửa giường để đọc báo. Lúc Kiều Phương Hạ đi vào, ông cụ nhà họ Kiều cũng không nhận ra được. Kiều Phương Hạ cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt ông hồng hào một chút, còn tốt hơn lần trước lúc cô đưa ông đến bệnh viện hóa trị. Cô còn tưởng rắng, lúc trên đường đến đây, Đường Nguyên Khiết Đan vì muốn lừa cô nên mới kể những câu chuyện nhảm nhí để cô khỏi lo lắng, nhưng không ngờ lại là sự thật.
Sau khi đọc một đoạn tin tức, ông lão đang định lật trang sách, ánh mắt bỗng nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở cửa.
Ông cụ sững sờ một lúc, sau đó cười với Kiều Phương Hạ.
“Ông nội” Kiều Phương Hạ mím môi gọi ông cụ một tiếng.
Ông cụ nhà họ Kiều nhìn lên nhìn xuống Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ thần sắc không có gì thay đổi, liền gật đầu hài lòng đáp: “Ôi, người không sao là tốt rồi, đã trở về là tốt rồi”
Kiều Phương Hạ bị Đường Nguyên Khiết Đan đẩy đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846998/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.