Bên ngoài cửa, Cố Dương Hàn nắm tay Ninh Nguyệt đứng ngoài cửa.
Ninh Nguyệt cầm một bánh kem nhỏ, đây là bánh kem cô bé tự tay làm cho Kiều Phương Hạ.
Cố Dương Hàn nói Kiều Phương Hạ bị thương rồi không biết khi nào mới tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại thì hai người thay cô đón sinh nhật, thay cô ước nguyện, thay cô ăn bánh kem.
Ninh Nguyệt nhìn phòng bệnh trước mặt rồi ngước đầu nhìn Cố.
Dương Hàn đứng bên cạnh.
Cố Dương Hàn cúi đầu, ánh sáng trên đầu bị tóc mái che lại, cũng che đi biểu tình trên gương mặt của anh ta, Ninh Nguyệt không nhìn rõ được.
Nhưng mà bây giờ cuối cùng Ninh Nguyệt cũng hiểu được người Kiều Phương Hạ thích rốt cuộc là ai.
“Anh ơi” Ninh Nguyệt dè dặt khế kêu anh ta.
Cô bé có hơi sợ Cố Dương Hàn của hiện tại, tuy rằng anh ta không có tức giận nhưng lại không nói chuyện.
“Đi thôi” Sau đó, Cố Dương Hàn đi về phía cô bé, khẽ nói.
Người mà Kiều Phương Hạ cần đã ở bên cạnh cô, hai người bây giờ đi vào chính la dư thừa mà.
Đêm khuya, điện thoại Lệ Đình Tuấn rung lên.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng điện thoại vô cùng rõ ràng, anh quay đầu về phía giường bệnh nhìn Kiều Phương Hạ đang ngủ.
kiều Phương Hạ khẽ cau mày dường như sắp tỉnh rồi.
Anh lập tức cầm điện thoại đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Cậu hai, nhà họ Tiêu quả thật đã gửi thiệp mời cho người thân bạn bè, nói ngày mốt là ngày đại hỷ của họ với nhà họ Kiều, anh xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846984/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.