Bất cứ lúc nào anh cũng có thể thản nhiên như vậy.
Giống như chỉ cần Lệ Đình Tuấn muốn, cho dù anh muốn mặt trời mọc phía Tây lặn phía Đông, muốn vạn vật thế gian đi ngược lại cũng đều có thể.
Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đã lãng phí thời gian cùng cô quá lâu, anh có thể bỏ ra thời gian gần một ngày đến ở cùng cô, trong lòng cô đã rất thỏa mãn.
“Thời gian mặt trời mọc đã qua lâu rồi.’ Kiều Phương Hạ bĩu môi, nhỏ giọng trả lời Trong lúc cô nói, Lệ Đình Tuấn lại không nhìn cô, ánh mắt lướt qua đầu vai cô nhìn về phía xa.
Một lúc sau lại chuyển tâm nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nói: “Em quay đầu nhìn xem”
Kiều Phương Hạ sửng sốt.
Cô có thể nhìn thấy quanh cảnh rực rỡ dưới đáy mắt Lệ Đình Tuấn qua con ngươi của anh.
Kiều Phương Hạ lập tức quay đầu, đúng lúc ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, lộ ra ánh sáng chói lòa chiếu lên người bọn họ.
Mặt trời lộ ra thật rồi.
Thật sự giống như trong sách miêu tả, lộng lẫy không nói thành lời, biển mây cuồn cuộn không ngừng che nó lại nhưng vẫn không thể che lấp ánh sáng rực rỡ của nó.
Lệ Đình Tuấn chính là thần mà.
Ít nhất là thần linh của cô.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm đădng xa, không cầm lòng được nghĩ như vậy.
Vài phút sau, Kiều Phương Hạ mới phục hồi lại tinh thần từ trong rung động.
Cô đản đo vài giây, đột nhiên chắp hai tay, nhắm mắt lại hướng về phía mặt trời ước nguyện.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846982/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.