Vừa hay lưỡi dao kia ghim vào vai phải của Kiều Diệp Ngọc, cô ta bị bịt kín miệng, không thế lên tiếng, đau đến mức run người.
Vệ sĩ xối nước đá làm cho Tống Vân Lan tỉnh lại, khi bà ta mở mắt ra, gần như thở không ra hơi.
“Xin cậu dừng lại đi Đình Tuấn, tha cho bọn tôi đi..” Tống Vân Lan thoi thóp cầu xin Lệ Đình Tuấn: “Tôi xin cậu, coi như nể mặt ba cậu, xin cậu.
“Tôi tôn trọng các người, các người cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi của tôi” Lệ Đình Tuấn nhận lấy lưỡi dao từ tay Vô Nhật Huy, rút một chiếc khăn giấy trên bàn ra lau sạch vết máu, lạnh nhạt đáp.
Anh dừng tay, nói tiếp: “Còn nữa, không được nhắc đến ba tôi”
Dứt lời, anh lại nhìn thẳng vào Tống Vân Lan, bà ta sợ choáng váng rồi, ngồi phịch dưới đất không đứng dậy nổi.
“Tôi chỉ có một đứa con gái này..” Bà ta khóc lóc lấm bẩm nói.
Lệ Đình Tuấn khẽ thở dài: “Bà chỉ có một đứa con gái này, tôi cũng chỉ có một người vợ là Kiều Phương Hạ”
“Khi bà đau lòng cho Kiều Diệp Ngọc, sao không nghĩ đến tôi cũng đau lòng cho Kiều Phương Hạ?”
Vốn là bây giờ anh và Kiều Phương Hạ phải ngồi trong cục dân chính, chuẩn bị làm thủ tục kết hôn, chỉ còn một chút như vậy thôi.
“Thật sự không phải bọn tôi làm đâu Đình Tuấn, tôi thề!” Tống Vân Lan khóc lóc, lắc đầu nói.
“Tôi thấy các người chưa thấy quan tài chưa đố lệ”
Lệ Đình Tuấn nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã đến tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846960/chuong-271.html