Cẩn thận giúp anh chỉnh lại cà vạt và cổ áo, sau đó lùi về phía sau, nói: “Xong rồi”
Trước khi Kiêu Phương Hạ rời đi, Lệ Đình Tuấn đột nhiên nắm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực.
Anh coi chuyện vừa nãy là Kiều Phương Hạ chủ động lấy lòng anh, không còn giận anh nữa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Lệ Đình Tuấn cúi đầu, lần nữa cần lên môi cô, Lúc hai người tách ra, miệng Kiều Phương Hạ sưng lên, hơi thở gấp, nói: *Anh còn không nhanh lên thì không kịp giờ bay nữa đât Cả đời này của Lệ Đình Tuấn đều có thể bỏ qua tất cả vì Kiều Phương Hạ, thế thì một mối làm ăn có đáng là gì?
Nhưng cô không muốn tiếp tục, thế nên anh cũng không ép.
Kiều Phương Hạ nhất định là của anh, đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Kiều Phương Hạ quay lại đoàn phim lúc trời đã chập tối, cô xuống xe theo tài xế, ngay lúc Tống Thịnh lái xe lướt ngang qua, anh ta nghĩ mình hoa mắt nên liền nhìn kỹ chiếc xe đó qua gương chiếu hậu.
Biển số xe có nền trắng, số xe lại càng bá đạo, người bình thường còn không dám dùng biến số có 0000 này.
Tống Thịnh không biết ai cấp phép cho biển số xe này, biển số xe màu trắng cũng đủ biết người này có địa vị cao bao nhiêu.
Tống Thịnh vội vàng dừng xe, đuổi theo Kiều Phương Hạ, nói khẽ: “Bà cô nếu bị thương thì ở yên trong khách sạn hoặc là ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846899/chuong-210.html