Vết thương trên cổ tay của Kiều Diệp Ngọc đã được xử lý xong rồi, đang nằm trên giường truyền máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy vậy.
Kiều Đông Phương bảo cô y tá trong phòng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. “Ba..” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ. Kiều Đông Phương đi đến bên giường, nhìn Kiều Diệp Ngọc bằng ánh mắt phức tạp.
Đột nhiên, ông ta giơ tay lên giáng cho Kiều Diệp Ngọc một cái bạt tai: “Mất mặt với cả người nước ngoài rồi, nhà họ Kiều chúng ta sau này còn làm người kiểu gì nữa?”. Kiều Diệp Ngọc bị ông ta đánh, thiếu chút nữa ngã xuống giường, đầu ong ong cả lên.
“Anh bị điên à! Diệp Ngọc đã thế này rồi mà anh còn đánh nó!” Tống Vân Lan kéo Kiều Đông Phương, xót con không biết làm thế nào mới được.
“Hai tháng nay nó toàn làm mấy chuyện gì cần tôi nói rõ ra à?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi ngược lại Tống Vân Lan. Mấy chuyện đó càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng làm người ta mất thể diện.
Khi Kiều Phương Hạ chưa về, Kiều Đông Phương không biết Kiều Diệp Ngọc lại là người như vậy. Ông ta cứ tưởng con gái nhỏ của mình hiểu chuyện, biết điều hơn, làm việc có phong độ hơn, vậy mà chẳng ngờ thủ đoạn của cô ta lại âm hiểm như vậy.
Bây giờ rước họa vào thân là do tự cô ta chuốc lấy.
“Con bé chỉ muốn tốt cho nhà họ Kiều thôi mà. Nếu không nhờ con gái của chúng ta thì nhà họ Lệ đối xử với nhà chúng ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846868/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.