Tối nay ở trên sân khấu Kiều Phương Hạ tỏa sáng xinh đẹp ngời ngời, không ai có thể không để mắt tới, rõ ràng mà một gương mặt trong sáng, nhưng không thể tin được lại có tham vọng như vậy, khiến người ta hận không thể lập tức kéo cô xuống để yêu thương.
Anh có được vinh dự đặc biệt này, đương nhiên sẽ không thể chờ đợi để đến lúc hẹn được.
Không ngờ rằng, mình đã bị sập bẫy của người khác rồi!
Kiều Diệp Ngọc vừa khóc vừa trốn tránh, dùng chăn bông che đi khuôn mặt của mình, nhưng đã muộn rồi, ngoài cửa có hơn chục phóng viên truyền thông chụp được cảnh tượng này.
Lúc này Kiều Phương Hạ đứng ở cửa, thản nhiên nhìn vở kịch đặc sắc bên trong.
Một lúc lâu sau, nhẹ nhàng kéo hai người phóng viên đang chen chúc ở phía sau cửa, nói: “Biết người bên trong là ai không?”
Trong khung cảnh hỗn loạn này, hầu như các phóng viên phải cố gắng lắm mới chụp được một bức hẳn hoi, ai có thể thấy được người nằm trên giường là ai chứ?
Kiều Phương Hạ mỉm cười với phóng viên, nhẹ giọng nói: “Người đêm nay đoạt được giải vai chính xuất sắc nhất, Kiều Diệp Ngọc. Tôi đoán cô ấy có thể nhận được giải thưởng này vì có thể đến đây ngủ nhỉ? Sáng mai các người nhất định phải viết lên tiêu đề đấy”
Cô nói xong lập tức xách vali lên định rời khỏi đây. Không
quan tâm tới những gì đang xảy ra nữa.
Lúc quay đầu lại, đã thấy Lê Đình Tuấn đang đứng cách đó không xa, đang suy tư nhìn cô chằm chằm.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846863/chuong-174.html