Vừa nói mấy chữ, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói mỉa mai:
“Đúng vậy, đừng nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, thử quần áo mua quần áo cũng không biết lượng sức mà làm sao?”
Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn lại, Tống Vân Lan và Kiều Di Ngọc đeo kính râm đang đứng ở cửa cửa hàng, dùng vẻ mặt chế giễu nhìn cô và Khiết Đan.
“Chị, thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi” Kiều Diệp Ngọc cười, khế nói với Kiều Phương Hạ.
Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc đang đợi hồi âm từ tổng công ty của cửa hàng trang sức xem liệu họ có thể trả lại hay không, vì vậy tiện thể bọn họ đi dạo xung quanh một lúc, không ngờ lại đúng lúc gặp phải cảnh xấu hổ của Kiều Phương Hạ.
Khiết Đan nhìn chằm chằm Kiều Diệp Ngọc vài lần, nhận ra cô ta là ai, không khỏi nhíu mày:
“Cô nói cái gì, cô là chó? Con chó tự mắng chính mình hả?”
“Cô!” Kiều Diệp Ngọc lập tức nghẹn lời.
Khiết Đan tiếp tục khinh thường nói:
“Ngươi cảm thấy lần trước bị đánh chưa đủ sao? Còn chưa đủ mất mặt đúng không?”
Kiều Phương Hạ chỉ đưa mắt nhìn mẹ con hai người Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc, xong làm như không thấy, thu lại ánh mắt.
Ở bên có một nữ nhân viên trẻ tuổi đang phục vụ khách hàng khác nghe thấy tiếng cãi vã, liền chạy tới, nhẹ nhàng hòa giải:
“Nếu hai người muốn thử thì có thế, phòng thử đồ ở đãng kia. Tôi đưa hai người qua”
Khiết Đan có chút không phục, còn muốn tiếp tục tranh luận.
“Khiết Đan” Kiều Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846815/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.