Chương trước
Chương sau

Vẻ mặt Kiều Đông Phương u ám, trả lời: “Chọn hai món đồ, trả lại quầy hoặc đem đến tiệm cầm đồ gì đó bản đi! Gom cho ba mười tỷ, hai ngày nữa ba cần dùng gấp!”
“Ông đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao có thể bán những thứ mà Đình Tuấn đã tặng cho Diệp Ngọc được? Ông điên thật rồi! Có bán cũng không thể bán quà tặng được!” Tổng Vân Lan không thèm suy nghĩ, hung dữ trả lời.
Kiều Đông Phương vỗ bàn nói: “Tôi thấy hai người mới là điên rồi! Chờ đến khi phá sản rồi hai người mới khóc!”
“Web drama lớn mà công ty chúng ta tuyên truyền trước đây đã khởi quay rồi, nhưng vì vụ trốn thuế mà những hợp đồng quảng cáo đã bàn bạc kia đều rút vốn rồi! Không dám dính líu gì đến Kiều Thị! Bây giờ kinh phí còn thiếu mười tỷ, nếu không thể bù vào được, tất cả các quảng cáo tuyên truyền tạo nhiệt trước đó tốn gần ba mươi tỷ đều trở thành nước đổ lá khoai!”
“Lập tức thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hoặc là sau này đến căn nhà năm mươi mét vuông cũng không có mà ở, hai người suy nghĩ cho kỹ đi!”
Trước đây Kiều Diệp Ngọc chỉ chăm chăm đóng phim quay quảng cáo, chưa bao giờ hỏi đến chuyện của công ty, khi Kiều Đông Phương nói như vậy, cô ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cô ta cho rằng chỉ cần bù được khoản thuế ba mươi tỷ là được, làm sao cô ta có thể nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy?
Nếu như công ty đóng cửa phá sản, mặt mũi của cô ta để đi đâu?
Cô ta và Tống Vân Lan hai mặt nhìn nhau, một lúc sau mới cau mày, thấp giọng nói: “Cứ như vậy đi, trước kia ông cụ nhà họ Lệ có tặng cho con một bộ trâm cài Van Cleef & Arpels phiên bản giới hạn, con thấy tạm thời cũng không dùng được, hơn nữa mới mua chưa đến hai tháng, có thể trả lại được.”
Bộ trâm cài kia là bản giới hạn trên thế giới, người bình thường có tiền muốn mua một cái cũng không mua được, khó như lên trời, nói gì đến một bộ mười tám cái.
Ông cụ nhà họ Lệ tặng nó cho Kiều Diệp Ngọc là muốn cô ta cất giữ để sau này tăng giá trị tài sản. Tống Vân Lan suy nghĩ nửa ngày, trong lòng rỏ máu, khó xử nói: “Hay là bán những cái khác?”.
“Bộ này là thứ rẻ nhất mà nhà họ Lệ tặng cho con rồi. Chẳng lẽ lại muốn bán những chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn hay những viên kim cương mà Đình Tuấn tặng cho con?” Kiều Diệp Ngọc thở dài, cau mày hỏi ngược lại.
Bán một cái cũng đủ xấu hổ chết người rồi, những người kia chỉ chờ xem trò cười của nhà họ Kiều bọn họ! Kiều Phương Hạ chỉ chờ bọn họ sa sút tinh thần, quỳ xuống dưới chân cô cầu xin cô! Cô ta không thể để điều đó xảy ra!
Tổng Vân Lan lên lầu chọn lựa cả buổi, quả nhiên những thứ khác đều quý giá hơn, đều không thể bán rồi đem trả lại.
“Lập tức đến quầy trả lại ngay. Hôm nay hai người đừng làm gì cả. Lấy được tiền liền về nhà ngay!” Kiều Đông Phương trầm giọng chỉ về phía mẹ con Tống Vân Lan trước khi đi ra ngoài.
Tống Vân Lan lề mề thu dọn một lúc, khi vào gara lái xe, nhìn hai chiếc Audi trong gara không khỏi nhíu mày: “Chiếc Ferrari của chúng ta đã bị Kiều Phương Hạ đập nát rồi, bây giờ một cái xe đàng hoàng để ra ngoài cũng không có".
Trong số những người đã lui tới với bọn họ vài năm qua, nhà ai còn lái Audi A8? Ba tỷ cũng không đến, thậm chí không xứng để đi ra ngoài mua thức ăn.
Trong lòng Kiều Diệp Ngọc cũng vô cùng buồn phiền. Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách, cố gắng hết sức để xuống tay chỗ ông cụ nhà họ Lệ.
Nếu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.