Hôm sau, Kiều Phương Hạ tranh thủ đến số một Hoàng Gia để chờ Lê Đình Trung. Cô không nhìn thấy đứa nhỏ nhưng lại trông thấy Tô Minh Nguyệt kéo va li đẩy cửa bước ra. Vệ sĩ giúp đối phương để va li vào cốp sau, Tô Minh Nguyệt chuẩn bị vào xe, quay sang liền trông thấy Kiều Phương Hạ.
Hai người bị chắn bởi lớp kính xe, Tô Minh Nguyệt xoay người, lập tức đi về phía Kiều Phương Hạ, gõ vào cửa xe, lạnh giọng hỏi.
“Hôm nay cô tham gia đại hội thể thao với Đình Trung?”
“Đúng vậy.”
“Không phải đồ vật thuộc về mình, cho dù hao tổn tâm tư cướp đoạt thì cuối cùng vẫn trắng tay mà thôi.”
Tô Minh Nguyệt nhướn mày, đáy mắt lộ ra vẻ xem thường. Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với đối phương, hơn nữa con của Tô Minh Nguyệt, cô giành giật làm gì cơ chứ. Hôm nay cô thay hai người bọn họ hoàn thành trách nhiệm mà bậc ba mẹ nên làm, nếu không phải lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương kia, cô cũng chẳng rảnh làm việc bao đồng.
“Cô làm mẹ, có từng nghĩ đến chuyện nếu hôm nay cô không đi với Đình Trung thì thằng bé chỉ có thể ngồi một góc, giương mắt nhìn gia đình người khác vui vẻ tham gia, chơi trò chơi cùng nhau chưa?”
“Loại hèn hạ, lén lút tham dự vào cuộc sống sinh hoạt của người khác luôn tìm ra lí do chính đáng để giải vây cho bản thân nhỉ?”
Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền cắn môi, xăng giọng trả lời. Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm đối phương.
“Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846794/chuong-105.html