Sau đó, cậu bé nhặt lên vài món đồ chơi bên cạnh rồi bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Tô Minh Nguyệt được yên tĩnh một chút, tiện tay đóng luôn cánh cửa lại, nhốt Đình Trung ngoài cửa.
Đình Trung nghe tiếng đóng sập cửa từ phía sau, nghịch cây gậy Kim Cô trong tay, chu miệng nhỏ lẩm bẩm: “Yêu tinh! Hãy mau mau hiện nguyên hình... Nhớ chị gái, nhưng chị gái không thích Đình Trung..."
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé ra dụi mắt.
Đình Trung đã không gặp Kiều Phương Hạ suốt nhiều ngày. Không một ngày nào là cậu bé không nhớ đến cô, nhớ đến nỗi phát khóc mỗi đêm. Bình thường, trước khi Đình Trung đi ngủ thì Kiều Phương Hạ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, sẽ hát cho cậu nghe để cậu bé dễ đi vào giấc ngủ. Vào mỗi buổi sáng, cô sẽ đánh răng rửa mặt, thay quần áo và đi giày cho cậu bé.
Nhưng Lê Đình Tuấn nói rằng gần đây Kiều Phương Hạ rất bận, không có thời gian để chăm sóc cho Đình Trung cho nên cậu bé cũng đành chịu. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Cậu bé vừa cầm gậy Kim Cô trên tay vừa nghĩ cách, muốn nghĩ xem phải làm thế nào để lấy cớ gặp mặt Kiều Phương Hạ. Bỗng nhiên, gậy Kim Cô bay ra rồi rơi vào bụi hoa tường vị rậm rạp.
“Ái chà!” Đình Trung cau mày nhìn xung quanh, không một bóng người giúp việc nào trong vườn hoa.
Sau khi suy nghĩ, cậu bé leo xuống cầu thang và cố gắng tìm tung tích của món đồ chơi bị rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846789/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.