Điều tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải là không có được, mà là sau khi có được rồi lại đánh mất đi.
“Nhóc câm”
Kiều Phương Hạ giống như lại nghe thấy Lê Đình Tuấn gọi cô, bình tĩnh mở mắt ra. Vài giây sau cô mới ý thức được bản thân mình đang nằm trong bệnh viện.
Cô khẽ quay đầu lại, phát hiện Lệ Đình Tuấn đáng ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm tài liệu trên màn hình máy tính, lông mày nhíu lại, quầng thâm dưới mắt cũng có chút lộ rõ.
Rõ ràng tối hôm qua cô đã nhờ Nguyên Khiết Đan giúp cô đi mua thuốc cầm máu. Bởi vì nghĩ đến việc người ở trong khách sạn đều là fan của người nổi tiếng và bọn chó săn nên cô không muốn làm quá mọi chuyện lên, càng không muốn mọi người đoán ra mối quan hệ giữa cô và Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhận ra Kiều Phương Hạ trên giường bệnh bên cạnh đã tỉnh lại, lập tức quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau đó đã lặng lẽ chuyển tầm mắt sang bình truyền dịch, giống như hoàn toàn không quan tâm người bên cạnh mình là ai.
“Còn đau không?” Lê Đình Tuấn hơi nhíu mày. Anh đóng máy tính lại, khẽ hỏi cô.
“Không liên quan gì đến anh” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng đáp.
Lệ Đình Tuấn cứng người, anh lập tức đứng dậy đi đến bên giường, hơi nghiêng người về phía cô.
Kiều Phương Hạ lập tức vuốt vuốt tóc, tránh sự đụng chạm của anh.
Động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846787/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.