“Ba ba cũng không thể biết, hai người chúng ta lén gặp nhau thôi.” Kiều Phương Hạ cười híp mắt, cố nén giọng cực nhỏ, dáng vẻ vô cùng thần bí.
“Vâng!” Đình Trung cảm thấy, nhất định là Kiều Phương Hạ muốn cho cậu một món quà bất ngờ, cho nên mới tỏ ra vẻ thần bí như thế.
Cho dù như thế nào, chỉ cần là Kiều Phương Hạ đi cùng, cậu đều cảm thấy rất vui vẻ!
Một cậu bạn nhỏ có mẹ cùng trải qua ngày sinh nhật, cậu bạn nhỏ đó chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
“Ngoéo tay điểm chỉ!” Cậu chìa ngón út phải ra, ngoe nguẩy về phía của Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ không nhịn được bật cười: “Được, ngoéo tay điểm chỉ. Trăm năm không được nói dối, ai nói dối thì chính là con chó con.”
Tần Lục Dương đi tới gần, vừa vặn nhìn thấy Vô Nhật Huy đi ra bèn lập tức đứng phía sau rừng cây. Anh ta chợt nhớ tới người tối hôm đó ngắt dấu camera của bọn chó săn cũng là người đàn ông này.
Hai người này nhìn có vẻ giống như vệ sĩ đi theo bên người, buổi tối ngày hôm đó đứng ra lo nhiều chuyện như thế, có lẽ không phải là vì Kiều Phương Hạ đó chứ?
Anh ta chưa kịp nghĩ sâu hơn, lại nhìn thấy Kiều Phương Hạ từ trong xe bước ra.
Lúc xuống xe, Nguyên Khiết Đan chỉ về phía nút buộc chỗ cổ áo của cô Kiều Phương Hạ, người kia lúc này mới vô thức cúi đầu xuống nhìn, lập tức đưa tay che lại chỗ nút buộc.
Tần Lục Dương liếc cái liền nhìn thấy bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846761/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.