*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Kiều Phương Hạ quay về nhà, cảm thấy vừa mệt vừa bưồn ngủ, hai ngày nay bà dì của cô ghé thăm, suốt ba năm nay, mỗi khi bà dì đến là cô lại đau đớn đến mức chết đi sống lại Nếu không phải là vì Đình Trung, cô dự định mấy hôm này không ra khỏi nhà.
Kiều Phương Hạ tự pha cho mình một cốc nước đường nâu, nẵm trên ghế sô pha, đau đến mơ màng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Phụ huynh không đến không được đâu” Trong giấc ngủ chập chờn, dường như Kiều Phương Hạ đang trở lại mười lăm năm về trước.
Cô giáo đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải có một người nhà đến.
“Tao không đi họp phụ huynh cho mày đâu, mày có còn là người nhà họ Kiều nữa đâu, đi mà bảo mẹ mày đi” Bên trong điện thoại, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kiều Đông Phương vang lên.
Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy ống nghe đi lặng vài giây: “Mẹ con đi công tác nước ngoài r ngại không dám nhờ bác Lệ.”
“Không phải mẹ mày muốn ngủ với nhà họ Lệ sao? Bây giờ ông ta là ba mày rồi, mày ngại hay không liên quan quái gì đến tao.” Kiều Đông Phương nói xong lời này, liền cúp điện thoại Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cúp máy, liền thở dài đây bất lực.
Cô quay người bước ra ngoài bốt điện thoại “Thời nào rồi mà còn có người sử dụng bốt điện thoại công cộng?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846727/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.