*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tìm thấy rồi” Một tiếng hoan hô nhỏ truyền đến từ phía sau bàn làm việc.
Cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu của Đình Trung ở phía trước màn hình máy tính cong siêu lớn 32 inch.
Thao tác vận hành máy tính điêu luyện của cậu bé, có chút trái ngược với khuôn mặt non nớt của cậu bé.
Hơn nữa cậu không thích hai từ “con riêng” này. Nghe giống như đang mắng người vậy.
“Đình Trung” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Lệ Đình Tuấn.
Đình Trung còn chưa xem xong tấm ảnh, đã sợ đến nôi rùng mình, lập tức đóng album lại, như một làn khói chạy ra cửa, ninh nọt ôm chân Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nâng mắt, nhìn màn hình máy tính còn đang sáng, không nhịn được nhíu mày.
Từ khi Đình Trung bắt đầu có tư duy, cậu bé đã có khả năng lĩnh ngộ và thao tác các sản phẩm điện tử một cách phi thường Mặc dù cậu bé chậm nói, nhưng năng lực đọc viết lại vượt xa các bạn cùng trang lứa, trực tiếp bỏ qua cách nhận bước đánh vần, trực tiếp nhận dạng chữ luôn, cho nên thao tác đối với Đình Trung mà nói, không phải là chuyện khó “Không phải nói rồi sao, không được động vào máy tính trong thư phòng?” Giọng điệu của Lệ Đình Tuấn đột nhiên trở lên nghiêm khắc, trầm giọng hỏi Đình Trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846713/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.