*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô suy nghĩ mấy giây, vẻ mặt không hề hoảng sợ, chỉ nhìn thẳng Kiều Ngọc, nhẹ giọng hỏi cô ta: “Cô nói, tối qua trước khi đi ngủ cô còn lau chiếc vòng?”
“Đúng” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng hít mũi, tủi thân trả lời.
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười lạnh một tiếng, giơ điện thoại trong tay mình lên trước mặt mọi người, nói: “Lời này là do Kiều Diệp Ngọc tự mình nói đấy, tôi đã ghi lại rồi”
“Lời con bé nói đều là sự thật còn sợ cô ghi lại sao?” Tống.
Vân Lan chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ Kiều Phương Hạ cười lạnh một tiếng, không quan tâm đến bà ta, chỉ camera ở dưới cầu thang, nói: “Camera trong nhà có phải mở hai tư giờ đúng không?”
“Đó là tất nhiên rồi” Tống Vân Lan lạnh lùng nói Dù sao cũng chỉ có ở đầu cầu thang là có camera, không quay được tình hình trong hành lang, Tống Vân Lan đã sớm thương lượng chuyện này với Kiều Diệp Ngọc rồi, chính bởi vì không có chứng cứ, cho nên bọn họ mới có thể vu khống cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ yêu cầu quản gia lấy video hai mươi phút trước đến, kéo nhanh thanh tiến độ, tạm thời dừng ở cảnh tượng cô lên lầu, cho Kiều Đông Phương xem.
Kiều Đông Phương kìm nén cơn tức giận của mình, không phát tác, hỏi ngược lại: “Cho nên?”
“Cả đêm qua tôi không về, mọi người đều biết đúng không?” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/846707/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.