Sau khi Kiều Phương Hạ mặc quần áo vào và đẩy cửa bước ra ngoài, một nửa người nhà họ Lệ đều đứng vây quanh bên ngoài cửa, kinh ngạc nhìn cô thương tích đầy người, bước chân trần từ trong phòng đi ra.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy những ánh mắt đó như những con dao sắc nhọn cứa lên cơ thể cô, khiến cô cảm thấy đau thấu xương tủy.
Bà Trần thấy cô lập tức tiến lên, lấy tấm thảm mỏng quấn lên người cô, đưa cô quay về phòng.
Đầu óc Kiều Phương Hạ lúc này rất rối bời, cô ngồi trong phòng của mình, nghe thấy tiếng trò chuyện mờ hồ truyền đến từ vòng bên: “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù sao con cũng phải đối xử với con bé có trách nhiệm một chút chứ.”
“Trách nhiệm sao?”
Lệ Đình Tuấn bật cười đầy mỉa mai: “Vậy thì con sẽ thành toàn cho cô ta.”
Buổi chiều, nhà họ Kiều liền cho người đến.
Hành lý của Kiều Phương Hạ giống như một đống rác bị vứt trước cổng nhà họ Lệ.
Đuổi Kiều Phương Hạ về chỗ bên ba ruột của cô là việc làm cuối cùng mà nhà họ Lệ có dính líu đến cô.
Bầu trời bỗng đổ mưa to, nhưng Kiều Phương Hạ không mở ô lên, cô chỉ đứng im ở đó, ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh ơi.” Đôi môi Kiều Phương Hạ run rẩy, đôi mắt cô mờ đi bởi nước mưa, cố gắng lên tiếng cầu xin Lệ Đình Tuấn lần cuối cùng.
Chính anh đã làm chuyện đó với cô, nhưng cô không dám khẳng định liệu lúc đó anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan/250174/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.