"Duyên phận có lẽ ông trời đã định sẵn như vậy. Trong một giây phút nào đó, con người sẽ quyết định nắm giữ hoặc buông tay..."
Ngày 1, tháng 11, trời mưa...
Tờ mờ sáng, phòng hiệu trưởng sáng đèn. Ông thầy ngồi trên chiếc ghế da của mình, đôi mắt nhìn người đứng trước mặt. Cậu ta cao lớn, che hết cả ánh sáng từ chiếc đèn điện gần đấy chiếu tới. Ông thở hắt ra một hơi rõ chán nản, nhưng gương mặt lộ vẻ buồn bã không nguôi:
- Quyết định kỹ rồi?
- Đúng thế ạ.
- Tôi biết, em là người suy nghĩ chín chắn, phải có việc nào tác động em mới làm thế này. Tôi ký đơn rồi, sau này có muốn trở lại thì tìm tôi, tôi luôn đồng ý.
- Cảm ơn thầy._ Người đó nhận lấy tập hồ sơ từ tay thầy hiệu trưởng.
Cậu bật dù ra che khi xuống tới hành lang tầng 1. Gương mặt điển trai có phần hơi thất thần. Cậu bước tới bên chiếc BWM của mình một cách chậm rãi từ tốn. Ngồi vào xe, cậu nhìn đồng hồ...
"14 tiếng..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay là ngày học viện nghỉ học sau khi kỳ thi năng lực kết thúc. Học viên được nghỉ ôn bài, đầu tuần sau bắt đầu vào việc kiểm tra học kì. Tất cả mọi học sinh nghe thế đều rất vui, đây là năm đầu nhà trường cho học viên nghỉ ở nhà để ôn thi. Nghe được tin này, Nam thở dài, mặt mày ỉu xìu:
- Ở nhà ôn bài đối với tôi chẳng khác gì đêm đi chôn sống!
- Là sao?_ Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ac-quy-mau-lanh/2016618/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.