6 năm sau, Biệt thự Frozen Z, Washington DC, Mỹ.
- Ông ngoại! Ông nội!_ Một cậu bé 4 tuổi dễ thương, mũm mĩm, trắng trẻo vừa nhảy xuống xe đã kêu toáng lên. - Cháu về rồi đây!
- Cháu trai tôi!_ Bố Khang từ trong nhà bước ra, ôm lấy thằng bé. - Bánh bao của ông có mệt không?
- Ơ! Bố cháu gọi cháu là bánh rán cơ mà!_ Thằng bé chỉ cánh tay mập mạp về phía bố mẹ mình. Ngọc nghe thế liền cười: - Bảo Thiên, con là bánh ú!
- Con là bánh ú ạ?_ Thằng bé nghiêng đầu. - Bánh ú có ngon không mẹ?
- Ngon! Con đi bảo ông ngoại làm cho con ăn đi!_ Khang vuốt tóc con trai mình, để nó vào nhà tìm ông.
- Bố, chúng con về rồi ạ!_ Khang và Ngọc tươi cười nói. Ông đứng lên: - Đi chơi có vui không? Lần sau hai ông già này cũng phải đi mới được.
- Chúng con đã mua vé cho hai bố rồi, tuần sau hai người đi chơi thỏa thích!_ Ngọc nói.
- Hai đứa về rồi à? Vào nhà đi!_ Bố Ngọc cầm tay cháu ngoại đi ra. - Hai ông già này vừa vào bếp, làm được món bánh rất được! Nhanh vào thử đi!
- Bố thấy ở đây thế nào?_ Ngọc hỏi bố Khang. - Có thoải mái không ạ?
- Từ ngày mẹ Khang mất đến giờ đã hai năm. Cảm ơn con. Nếu con không đưa bố sang đây, chắc bố đã cô đơn ngần ấy thời gian rồi._ Ông lắc đầu.
- Chúng con chỉ muốn tốt cho hai người. Bố yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ac-quy-mau-lanh/2016589/chuong-40-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.