Ánh nắng buổi chiều chiếu vào căn phòng trắng tinh khiết, như giữa bắc cực quanh năm phủ lớp tuyết dày đặc, bổng le lói đâu đó tia nắng mặt trời dịu nhẹ.
Nguyệt Y nằm trên chiếc giường xám nhạt, tâm hồn bay tận chín tầng mấy, từng giọt nước li ti đọng lại trên trán, dần dần rơi xuống, thấm ướt chiếc giối phía dưới.
Cô nhăn mặt, mím môi, tay cầm chặc tấm gra giường. Giấc mơ quen thuộc này, hầu như ngày nào cũng hỏi thăm cô vài lần.
Trong mơ, hoa bỉ ngạn trải dài không hề có điểm dừng, bóng tối cứ vậy chiếm lấy mọi sự vật.
Giọng cười lớn của người phụ nữ vang vọng trong không gian yên tỉnh, càng ngày càng lớn, nghe thật rợn người. Bà ta nói:
"Chị gái cô mất rồi, đừng tốn công vô ích, cô ta không còn trên thế gian này nữa, hahaha, bỏ cuộc đi"
Nhan sắc người phụ nữ ấy quả thật rất đẹp, nhưng vì không mặt giận dữ cùng căm phẫn đã biến cô ta thành mụ phù thủy độc ác.
"Không, bà nói dối, chị tôi vẫn sống, chỉ là chị... chị... chị bị bọn ma thần các người bắt nhốt thôi" Nguyệt Y gào thét trong giấc mơ.
"Ta nói là sự thật, chị cô đã chết, hồn phi phách tán, hahaha, là tại cô ta, cô ta chính là thương trợm chồng ta nên đấy là hậu quả phải nhận, hahaha, tộc ma mãi không đội trời chung với tộc tiên các người"
"Chị tôi... bà độc ác, bà dám giết chị tôi, mạng đền mạng, chịu chết đi"
Nguyệt Y xông lên, đánh một chưởng vào ngực người phụ nữ áo đen, nhưng vô dụng.
Cô không thể sử dụng phép thuật.
Bà ta đè cô xuống nền đất lạnh, bóp cổ cô, rất mạnh, bao nhiêu sức lực điều tập trung tại bàn tay bà. Nguyệt Y phản kháng nhưng bất lực.
Nghẹt thở... hai từ diễn tả cảm giác của cô lúc này, trong phút cuối cùng, cô bổng tỉnh lại từ giấc mơ.
Không, ác mộng mới đúng, nó đã theo Nguyệt Y từ khi chuyện đó xảy ra. Mỗi ngày ngủ là mỗi ngày mơ đến, duy nhất chỉ có giấc mộng đó.
Nguyệt Y lao mồ hôi, thở hắc ra, có chết cô cũng phải tìm được chị hai.
Hương thơm ngào ngạt phả vào thính giác Nguyệt Y, đây rõ là món cô thích a.
Vứt mọi chuyện buồn bực sang một góc, Nguyệt Y tìm kiếm nơi xuất phát của mùi hương, gì chứ đánh hơi là nghề cô a.
Xuống dưới nhà, là khung cảnh khiến Nguyệt Y rất ngạc nhiên.
Tuyết Thi cùng Khước Huyền... nấu ăn. Nhỏ bạn cô từ khi nào đảm đang đến thế? Quá khó tin, đây là mơ.
Nguyệt Y vỗ mạnh vào má, tạo nên lớp hồng nhạt:
"Ui da, đau" vậy... wow, wow, wow. Ăn vào liệu sống được mấy ngày? Hay là ôm nhà vệ sinh liền cũng hay.
"WOW, lần đầu tao thấy mày vác xác vào nhà bếp ấy, Tuyết Thi" Nguyệt Y vỗ tay bạch bạch, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.
"Chị Khước Huyền làm hết ă, tao thực hiện công việc bếp phụ hôi" Tuyết Thi khuấy chất lỏng trong nồi, cô đâu vô dụng đến mức không biết làm gì!
Nguyệt Y đi đến bàn ngồi, xem ra cũng một tuần trôi qua, cô vẫn chưa ngày nào ăn cơm yên ổn, thử hỏi dưới sự canh gác nghiêm ngặt của mấy tên vô công rỗi nghề, làm sao cô nuốt trôi được. Lần này hai cô thoát khỏi tay anh mình chỉ là may mắn nhất thời, nhưng khi nào bị bắt đem về thì chưa biết, phải xem vận may đến đâu.
"Nào, dùng bữa thôi" Khước Huyền đặt món cuối cùng lên bàn, cùng Tuyết Thi ngồi xuống.
Bàn ăn tuy ba người, nhưng không khí chứa chan đầy niềm hạnh phúc gia đình, cười cười nói nói, mọi chuyện buồn đau được thay thế bằng những nụ cười trên môi, ước gì tất cả nổi buồn không hiện diện trên thế gian thì hay biết mấy.
Ba cô gái này là ba nụ hoa, chờ điều kiện sống thuận lợi sẽ hóa thành loài hoa tuyệt đẹp, với hình dáng khác nhau, tượng trưng cho vẻ đẹp từng người, mùi hương đối lập sẽ là tính cách của họ, nóng như lửa, nhẹ nhàng hiền hòa như thiên nhiên, lạnh như băng. Đấy chỉ là một phần trong con người họ, phần còn lại tiếp xúc mới rõ.
"Lại mơ" Tuyết Thi hỏi.
"Umm" Nguyệt Y trả lời đơn giản.
Đối với cô giấc ngủ ngon là điều ước xa vời, trong hai năm qua, nổi ác mộng ấy gắn liền với cô hằng ngày, ngủ bao nhiêu mơ bấy nhiêu.
"Chị nhập học cho hai em rồi, đó là trường phép thuật duy nhất ở nhân gian, ngày mai chuẩn bị đi học, lấy thân phận là người hầu nhà chị, hiểu chưa?" Khước Huyền chậm rãi nói, ăn chậm nhai kỹ, biểu hiện đúng đắn của nàng công chúa thực thụ.
"Vì sao? Người hầu? Lở chúng nó kêu em làm việc này việc kia, coi em như đồ dùng chung thì sao?" Tuyết Thi cực lực phản khán, không tiện cho lắm nha, đường đường là công chúa chẳng lẽ để tụi nó điều khiển.
"Khỏi lo, cứ làm theo lời chị" ý nói bọn nào dám đụng đến hai em, bước qua xác Khước Huyền này rồi tính gì tính.
Nguyệt Y và Tuyết Thi miễn cưỡng chấp thuận. Lũ nhà giàu con cháu dòng họ phép thuật ngoài kia, hai cô sao không rõ bọn nó, toàn là tụi cậy quyền thế ức hiếp kẻ yếu. Trường đấy, thắng làm vua thua làm giặc, là lẽ đương nhiên, "người hầu", nói dễ nhưng làm khó, chắc gì chúng nó để yên cho hai cô sống yên ổn trong môi trường quý tộc, giống như đàn tôm trong hồ bổng xuất hiện hai con tép.
Có một điều không thể phủ nhận rằng đi học với thanh danh công chúa, vài giây sau sẽ là dàn mỹ nam âu phục đen xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, cùng với "chồng" và anh trai của hai cô là người dẫn đầu, đến để "thỉnh" nàng dâu về dinh một cách an toàn.
Thế thì đời con gái còn đâu, tuổi xuân mười bảy phấp phới còn đâu? Vì vậy, thà nhục chứ không sống trong giàu sang rồi để thanh xuân bị hao phí.
""""""""*****"""""""
Hãy vững tinh thần, đừng vì học mà bỏ bê chuyện nghĩ ngơi, bệnh sẽ không thi được đâu. Chúc mấy bạn thi tốt nha! Đạt kết quả cao trong lần thi này!
Chúc các nàng các chàng đọc truyện vui vẻ!!!!!