Đang là giờ cao điểm học sinh tan học, không ít phụ huynh tan tầm lái xe tới đón con, bên ngoài trường bị xe ô tô các loại chặn đến không di chuyển nổi.
Kiều Ân cau mày lấy tai nghe từ trong túi ra, xuyên qua dòng người, đang chuẩn bị gọi lại cho bệnh viện.
Khóe mắt nhìn thấy một dáng vẻ khiêm tốn quen thuộc bên kia đường, Vương Hạo Hiên đang lười biếng tựa vào bên cạnh xe. Đèn đường mờ ảo chiếu trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt đẹp của anh, ánh mắt thâm trầm, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, tay áo sơ mi màu đen xắn lên, lộ ra chuỗi phật châu ửng đỏ trên xương cổ tay.
Anh đứng ở đây, như một con hạc lớn đứng giữa bầy gà, quá nổi bật.
Kiều Ân cũng không muốn đi qua.
Người đàn ông bên cạnh xe lại giống như cảm nhận được cô đi ra, giương mắt nhìn về phía cô, liếc mắt một cái liền vừa vặn đụng phải ánh mắt của cô.
Kiều Ân: ...
Vương Hạo Hiên không nghĩ tới cô đi ra sớm như vậy, còn nhìn thấy mình hút thuốc, anh nhíu mày vứt điếu thuốc mới hút một hơi, dùng mũi chân dẫm lên nó, quay đầu lại nói với Cố Tam trong xe:
"Không phải cậu nói lớp 12 đang thi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới ra?''
''Vâng, đúng vậy.''
"Vậy Kiều Ân làm sao đã ra rồi?"
Và tình cờ thấy anh đang hút thuốc.
Vương Hạo Hiên lười mở lời, giơ tay lên gọi người đối diện tới.
.......
Đường cái rộng như vậy, Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994856/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.