Mấy ngày nay cô ta đi đến đâu cũng được mọi người nâng niu, bây giờ lại bị người ta châm chọc trước mặt mọi người. Lúc này sắc mặt trắng bệch, lông mi như bị ủy khuất hơi rũ xuống, cắn môi:
"Mình chỉ cảm thấy không cần phải làm lớn chuyện như vậy..."
"Người bị thương không phải là cậu, cậu cũng không phải giáo viên trường học này, cậu là ai mà lên tiếng?''
Kiều Ân một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho cô ta, thẳng thắn nói ra:
"Cậu không muốn để cho người ta điều tra rõ ràng, trừ phi trong lòng cậu đang chột dạ?''
Kiều Thanh còn chưa kịp phản bác, đã nhìn thấy cô nghiêng đầu, ngay cả ánh mắt cũng dính vào mình.
"Cầu thang dẫn lên tầng cao nhất có camera giám sát, nếu có người động tay động chân, camera nhất định sẽ có hình ảnh của người đó.''
Bên ngoài Vân Ly nghe được có camera giám sát, sợ hãi đến mức thân thể run rẩy kịch liệt, thiếu chút nữa không cần điều tra cũng kêu lên tiếng.
Vẫn là Kiều Thanh hung hăng véo cô ấy một cái, Vân Ly đau đớn mới thoáng tỉnh táo lại. Nhưng sắc mặt lại không ổn chút nào, chỉ thiếu không viết 'Tôi là hung thủ' lên mặt.
......
Kiều Ân bị thương, buổi chiều không thể lên lớp học được.
Thẩm Tuệ vung tay lên cho cô ba ngày nghỉ, để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Thẩm Thanh Thanh cũng bị dọa mất hồn mất vía, Lương Bác Văn dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Kiều Ân thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chon-do-thi/2994831/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.