17.
Hôn nhau và tiếp xúc với khoảng cách gần đều kết thúc đột ngột.
Ánh nắng xuyên qua chiếu nghỉ* rộng lớn, nhưng tôi không ngăn được cơ thể run rẩy.
* Chiếu nghỉ: Bậc thang được bố trí nằm giữa chiều dài của cầu thang, giúp phân chia và là khu vực để người đi lên xuống có thể nghỉ ngơi khi leo cầu thang.
Tựa hồ cảm thấy đây là một cơn ác mộng.
Tống Kỳ, Tống Cẩn rất bình tĩnh.
Mắt nhìn thấy cha Tống mẹ Tống ở cửa, Tống Kỳ cầm lấy chiếc chăn dưới thân bao lấy tôi, bế tôi lên lầu.
“Nhiễm Nhiễm, đừng suy nghĩ nhiều. Em nghỉ ngơi đi, đợi anh quay lại.”
Sau khi thân mật hôn xuống mặt tôi, Tống Kỳ mở cửa đi xuống lầu.
Bành!
Dưới lầu truyền đến tiếng vang.
Nhưng tôi không dám nghĩ tới nữa, đầu óc mơ hồ.
Nước mắt dọc theo khóe mắt trượt xuống, làm ướt cả gối.
Có chút cay đắng, lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Đã làm.
Rất hưởng thụ.
Nhưng tôi lại lo lắng bị phát hiện, lại càng sợ bị người ta bàn tán.
Trong giấc mơ.
Đã lâu rồi tôi không gặp cha mẹ.
Bộ dáng vẫn quen thuộc như vậy, nhưng trong mắt hai người lại có chút phức tạp cùng thất vọng khiến tôi không thể hiểu được.
Kháng cự lại ánh sáng.
Khuôn mặt của cha mẹ biến thành cha Tống mẹ Tống.
Trong mắt có sự tức giận, nhưng bờ môi im lặng lại càng là một loại tuyên án tận thế!
Tôi là kẻ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chiem-huu-benh-hoan/3325359/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.