13.
Ngoài cửa hàng chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc Porsche màu đen đỗ ở đấy.
Tống Cẩn dựa vào xe, còn Tống Kỳ ngồi ở ghế lái phụ.
Nhìn hai anh em họ trông vô cùng dị thường, ánh mắt băng lãnh vô tình.
Tôi có thể tưởng tượng “sự tra tấn” tiếp theo của mình.
“Tới đây, Nhiễm Nhiễm.”
Thanh âm hơi trầm, có thể cảm nhận được rõ sự tức giận của Tống Kỳ.
Quả nhiên.
Khi tôi còn ngơ ngác đứng đó, sắc mặt của Tống Kỳ tối sầm lại, Tống Cẩn sải bước về phía tôi.
“Anh trai, anh... anh nghe em giải thích...”
Không có tiếng trả lời, Tống Cẩn giữ chặt tay tôi nhét vào trong xe.
Bành——
Tôi bị Tống Cẩn ném vào hàng ghế sau, còn hắn thì lên ghế lái.
Ngoài âm thanh định vị, trong xe không có ai lên tiếng.
Nhưng nhìn cỏ dại mọc um tùm ngoài cửa sổ, tôi thực sự có chút sợ hãi.
“Anh ơi, chúng ta... đi đâu vậy?”
“Nhiễm Nhiễm, em ở đây cư xử thật không ngoan chút nào.”
“Anh trai, em... em sai rồi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Nhiễm Nhiễm, là bởi vì trước đây chúng tôi quá chiều chuộng em, cho nên em không nhớ lâu. Hôm nay anh sẽ cho em biết không nên làm gì.”
Giọng nói càng lúc càng lớn, cơn tức giận càng ngày càng cao, cuối cùng Tống Kỳ hô lên một câu.
“Dừng xe.”
Kỹ năng lái xe của Tống Cẩn rất tốt, hắn dừng xe lại bên một hoang tàn vắng vẻ mọc toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-chiem-huu-benh-hoan/3325357/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.