Thời gian cứ êm ả trôi đi. Chẳng bao lâu, khi chúng tôi dần quên đi khái niệm thời gian. Vô tình ngẩng đầu, giật mình phát hiện phượng nở rồi. Bầu trời nắng gắt, bao trùm sự nóng bức. Thỉnh thoảng lại có những cơn mưa đầu hạ, chợt đến chợt đi. Rồi những ngày hè cũng đến, mùa có những mùa thi căng thẳng-thi đại học. Tất cả chúng tôi lại lao đầu vào những kỳ kiểm tra, kỳ thi để kết thúc một năm học. Học sinh cuối cấp thì ôn thi tốt nghiệp và thi đại học. À, học sinh cuối cấp ở đây tôi ám chỉ anh Vỹ.
Tôi cùng những đứa bạn lại cùng nhau trải qua những ngày hè vui vẻ. Nghe nói đến hè, có đứa vui, có đứa buồn. Những đứa bạn thân nắm tay nhau cứ như bọn họ sắp chia ly vậy. Giống như nhỏ Linh, nó giả bộ khóc lóc nói rằng không nỡ xa tôi. Lúc đó, tôi cảm nhận rất rõ ràng toàn thân mình nổi một lớp da gà, khóe môi run run. Nhà của hai chúng tôi cũng chẳng xa nhau bao nhiêu, muốn gặp thì gặp thôi. Nói thật, dù ngoài mặt tôi nói chẳng có gì nhưng trong lòng cũng buồn thảm. Đó là cảm giác mà tôi rất ít khi cảm thấy khi học cấp dưới. Cùng lắm tôi chỉ tiếc nuối một chút chứ chẳng buồn đến thế. Có lẽ đó cảm giác khi thật sự có những đứa bạn thân cùng chia vui sẻ buồn. Anh Vỹ phải ôn thi nên chúng tôi tạm thời không có thời gian cùng đi chơi. Chúng tôi chỉ cùng nhau ra ngoài vào ngày chủ nhật, không đi đâu xa chỉ dạo quanh đấy cũng có cảm giác vui vẻ. Cảm giác đó thật kỳ lạ. Tôi chợt nhận ra chỉ cần thấy nụ cười của anh thì đã rất tốt rồi. Tôi cho rằng cuộc sống của tôi vốn nên bình lặng như vậy. Chẳng qua, có một ngày tôi nhận được tin nhỏ Quyên cùng anh Trường vốn nên tốt lại chia tay. Đó là một ngày nắng đẹp, trước kỳ thi đại học của anh Vỹ mấy ngày. Tôi cùng anh Vỹ đến cà phê sách . Cà phê sách là địa điểm quen thuộc mà tôi và anh thường đến vào mấy ngày hè này. Địa điểm này vô cùng tiện lợi. Anh có thể học bài, tôi có thể đọc sách, vừa mát mẻ dễ chịu, dĩ nhiên mục đích là chúng tôi có thể gặp nhau. Nói ra nguyên nhân thật tôi cũng thấy khinh bỉ chính mình. Nghe tôi nói đấy là địa điểm hẹn hò thường xuyên của tôi cùng anh, nhỏ Thoảng cùng nhỏ Linh liên tiếp khinh bỉ tôi. Tôi dở khóc dở cười. Cho nên có một lần, tôi hỏi anh:
- Anh Vỹ, anh đến đây không phải để học bài đúng không?
Anh Vỹ ngẩn ra rồi phì cười, mắt nheo nheo như nhìn thấu suy nghĩ của tôi:
- À…đó chỉ là một phần thôi. Vậy em theo anh đến đây để làm gì? Đọc sách ư?
Dĩ nhiên không phải. Ở nhà tôi cũng có thể đọc sách mà. Tôi đỏ mặt lấy sách che mặt. Anh Vỹ bật cười.
Tôi vô tình nhắc đến Quyên và anh Trường.
- Anh Trường về nhà chưa ạ? Nhỏ Quyên được nghỉ chắc hai người gặp thường xuyên hơn nhỉ ?
Sở dĩ tôi hỏi như thế là vì gần cả tháng tôi chỉ liên lạc được với nhỏ Quyên hai cuộc điện thoại cũng chẳng gặp mặt nhỏ.
Anh Vỹ nói:
- Quyên cùng anh Trường chia tay rồi. Nó đang về ở với dì Liên rồi.
Tôi giật mình:
- Sao thế? Bọn họ đang tốt lắm mà.
Anh nhíu mày:
- Quyên nhìn thấy mấy tấm ảnh của anh Trường và Vân lúc trước mà anh ấy vẫn còn giữ.
Tôi gấp gáp chen miệng:
- Rồi sao?
Anh Vỹ búng trán tôi, chợt cười lên:
- Nhìn em kìa căng thẳng còn hơn người trong cuộc, vậy nếu là em thì em giải quyết thế nào?
- Em…không biết.
Anh Vỹ xoa đầu tôi rồi thở dài:
- Quyên chạy đến hỏi anh Trường, anh ấy vẫn còn nhớ Vân đúng không.
- Anh ấy nói sao?
- Anh ấy bất ngờ nên im lặng, đợi anh ấy tìm câu trả lời hợp lý, nhỏ Quyên đã khóc nói chia tay, chạy đi rồi, không cho anh ấy cơ hội nói gì cả.
Tôi nghĩ có một số việc là do cảm xúc chứ không do lý trí. Giống như Quyên và anh Trường. Bọn họ cảm thấy thích nhau, có cảm tình với nhau nên đến với nhau. Nhưng mà có một ngày họ chợt nhận ra, giữa họ vẫn còn khoảng cách. Tình yêu của họ không bền chắc như tôi nghĩ.
- Thế là chia tay à?_tôi ngạc nhiên
Anh lắc đầu :
- Không biết. Anh Trường nói vậy. Chẳng qua, hình như anh Trường không có ý định chia tay. Nói ra câu chia tay cũng chỉ có con bé Quyên thôi.
Tôi thầm trách :
- Nhỏ này, chuyện lớn vậy mà nó chẳng nói với em tiếng nào.
- Đúng rồi, nếu em là nhỏ Quyên sẽ làm thế nào? Cũng chạy đến đòi chia tay à?_anh nửa thật nửa đùa nói
- Thật ra…nếu không nằm trong hoàn cảnh đó, thì không thể xử lý một cách thỏa đáng được. Bởi vì trong tình cảnh đó người ta sẽ không cư xử bằng lý trí mà chỉ đi theo cảm xúc. Anh nói xem, biết người yêu của mình còn hình bóng người cũ thì sẽ ra sao? Dĩ nhiên là vừa tức vừa đau rồi. Mà đã đau thì người ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi sẽ cần tìm một cái gì đó để bản thân dừng lại để chấm dứt sự mệt mọi và đau đớn đó. Thông thường, người ta sẽ chọn biện pháp chia tay.
- Em nói cứ như đã trải qua vậy, có nghĩa là em cũng chọn cách chia tay? Nhưng mà anh vẫn cảm thấy Quyên quá xúc động._anh nhăn mày khó chịu.
- Em dĩ nhiên không xúc động giống nhỏ Quyên, chắc em sẽ trốn trong chăn khóc một ngày rồi sau đó chờ giải thích. Nếu cảm thấy vẫn còn tiếp tục được thì tiếp tục, nếu không vẫn chia tay sẽ tốt hơn. Trong tình yêu luôn ích kỉ như thế, bất cứ cô gái nào cũng không thể chấp nhận tình yêu của họ gặp cản trở dù chỉ là một hạt cát.
- Ồ, ít ra em tốt hơn một chút, không phán tử hình ngay lập tức._anh gật gù.
Tôi buồn cười đánh vai anh:
- Đó là em xử lý bằng lý trí, bằng cảm xúc thì chưa chắc.
- Hả? Thì ra cô gái khi yêu cũng vô lý như vậy, chỉ có mấy việc nhỏ nhặt trong quá khứ mà phán tội “tử”.
Tôi chẳng thèm nói liếc anh một cái. Chuyện đó cũng vì vậy mà lặng lặng qua đi. Anh Vỹ chính thức bước vào kỳ tuyển sinh đại học căng thẳng. Mà tôi lại thảnh thơi mấy ngày này. Cho nên sau khi kỳ thi đại học kết thúc, anh Vỹ gầy đi trông thấy còn tôi lại tròn trĩnh như cũ. Tôi khóc. Tôi mếu máo khổ sở vô cùng. Nhỏ Linh trêu ghẹo, tôi cũng làm như không nghe. Những lúc như vậy anh Vỹ rất nghĩa khí bảo rằng “Không sao, mập anh vẫn thích em đừng lo!”, dĩ nhiên anh còn kèm theo một nụ cười “quyến rũ”. Nụ cười đó làm tôi rùng mình. Tôi luôn cảm thấy câu nói của anh chẳng có ý tốt gì cả. Sau đó mấy ngày tôi cùng nhóc Lâm lại cùng nhau về quê chơi. Lần này chúng tôi không ở lâu như lần trước. Tôi phải học để chuẩn bị cho năm cuối cấp. Mà trong thời gian tôi ở quê, điện thoại lại reo liên tục không ngừng. E hèm dĩ nhiên cuộc gọi tôi nhận được nhiều nhất là từ vị bạn trai nào đó của tôi. Anh bảo sao nhỉ? À, anh nói rằng vốn kết thúc kỳ thi muốn cùng tôi đi chơi thế nhưng tôi lại chạy về quê nội, quê ngoại. Tôi buồn cười nhưng chẳng thể nói gì. Vì tôi về quê nên cũng biết được một tin tốt vào tháng tám âm lịch chị Thương sẽ cùng anh Nhân kết hôn. Tôi nhẩm tính lúc đó tôi cũng đã vào học chính thức rồi. Anh Vỹ hẳn là phải đi học xa. Ơ...tôi phát hiện vấn đề ở đâu rồi.
Anh Vỹ phải đi học xa....
Cho nên sẽ có một khoảng thời gian chúng tôi không thể gặp. Vì vậy anh mới muốn khoảng thời gian này cùng tôi đi chơi. Ôi! Chết mất thôi. Chính vì vậy mà mà tôi lôi kéo nhóc Lâm về nhà sớm hơn mọi năm. Tôi trở về cũng chẳng nói cho mấy đứa bạn hay ai biết ngoại trừ ba má. Tôi cũng trừng mắt uy hiếp nhóc Quân dán miệng lại. Tôi muốn tạo bất ngờ mà người tôi muốn tạo bất ngờ dĩ nhiên là...
Cho nên đến đêm khi tôi đang ngồi trong phòng xem phim nhận được điện thoại của anh Vỹ tôi đã nói dối mình chưa về. Giọng anh vô cùng thất vọng, tôi có thể tượng tượng ra mặt anh nhăn nhó ra sao. Tôi cười thầm. Ha ha nếu ngày mai anh nhìn thấy tôi sẽ thế nào?
Vì vậy sáng hôm sau tôi xin phép ba má rồi đạp xe đến nhà anh Vỹ. Người mở cửa là ba anh Vỹ. Mặt tôi cứng đờ, cười gượng. Tôi nhớ anh Vỹ nói ba anh không sống ở đây nữa mà, thế này là thế nào nhỉ?
- Cháu chào bác, anh Vỹ có nhà không ạ?
- Có nhưng mà nó còn chưa thức đâu, tối qua nó bận làm gì đến khuya ấy. Cháu vào đi! Bác có việc đi ra ngoài.
Ba anh Vỹ cười nhẹ rồi dắt xe ra ngoài. Bây giờ tôi mới để ý bác ấy ăn mặc chỉnh tề rồi thì ra có ý định đi ra ngoài. Tôi chỉ gật đầu rồi khóa cửa vào nhà. Nếu ba anh ấy ở đây vậy mẹ anh ấy chắc là không có ở đây. Anh Vỹ thường bảo bọn họ hạn chế gặp mặt để tránh khó chịu, thà gặp những dịp quan trọng thì chẳng sao nhưng bắt họ phải sống chung như trước thì hơi khó.
Tôi đặt mấy túi trái cây mang từ quê lên rồi đi lên phòng anh Vỹ. Tôi gõ cửa mấy lần mà không nghe tiếng động gì cả. Tôi nhíu mày nhìn cánh cửa rất muốn đẩy vào nhưng mà không dám. À, tôi vẫn bảo thủ trong việc nam nữ vào phòng riêng của đối phương dù là người yêu cũng thế. Phải có đối phương đồng ý mới được. Nhưng mà nghĩ tới việc muốn tạo bất ngờ cho nên tôi gõ thêm vào cái nếu không tiếng động, tôi sẽ đi vào. Vậy mà lúc này trong phòng lại có tiếng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ:
- Ba ạ? Cửa không khóa.
Tôi mím môi không trả lời, làm sao mà trả lời. Tôi có phải ba anh đâu. Huống hồ tôi trả lời thì còn gì là bất ngờ. Cho nên tôi đẩy cửa đi vào. Mà trong phòng, anh Vỹ đang cuộn chăn trên giường nghiêng người ngủ cũng chẳng thèm quay đầu lại. Dường như anh mặc kệ ai bước vào cũng chẳng dậy. Tôi nhìn trên bàn lộn xộn sách vở. Tôi ngồi xuống mép giường nghiêng người nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh. Tôi bỗng nhiên muốn đùa anh một lúc. Tôi lấy một sợi tóc khẽ chạm vào lông mi của anh. Mắt anh khẽ động rồi đưa tay dụi dụi. Hình như anh phát cáu.
- Chết thật? Sao cả ngủ cũng không yên vậy?
Anh vừa xoay người lại, tôi cũng lui ra một chút nào ngờ hụt giường. Tôi giật mình túm theo cả chăn của anh Vỹ. Vấn đề ở chỗ anh Vỹ cuộn chăn rất chặt, cho nên anh cũng giống tôi oanh liệt ngã xuống sàn nhà. Dĩ nhiên tôi làm cái đệm thịt rồi. Thật là xấu hổ. Vì vậy tôi âm thầm rơi lệ. Vì sao vậy? Vì sao? Vì sao? Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ, sao lại có cục diện thế này chứ?
Anh Vỹ bị té xuống sàn thì tỉnh cả ngủ. Anh chống tay xuống sàn, nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhăn nhó. Ôi! Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi đã nóng sắp bốc ra lửa rồi. Anh Vỹ nhìn một lúc lâu mới giật mình.
- Yên Chi?
- Hửm?_tôi ngơ ngác đáp.
Anh Vỹ vẫn nhìn tôi sau đó còn không khách sáo lấy tay nhéo gò má của tôi.
- Đau không?
Tôi trừng mắt:
- Để em nhéo anh xem có đau không?_tôi nói là làm lập tức nhéo vào tay anh đang nhéo gò má tôi.
Anh bật cười thả tay ra:
- Thì ra không phải nằm mơ.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Anh mau đứng dậy, muốn đè chết em à?
- Ờ, thì ra có một bạn gái mũm mĩm vẫn tốt hơn nhỉ?
Anh cười hì hì đứng dậy, kéo chăn quăng lên giường. Tôi đỏ mặt che mặt ngồi dậy.
- Anh mau đi vệ sinh cá nhân, mặc áo vào đi.
Ôi, sao tôi lại quên người này có thói quen ngủ để trần thân trên, chỉ mặc quần short đây? Thật là hối hận chết mất.
Anh Vỹ đưa tay kéo tay tôi ra sau đó kéo tôi đứng dậy, khoảng cách chúng tôi rất gần. Gần đến mức tôi nghe hơi thở của anh. Thân thể tôi cứng đờ. Anh Vỹ cười khẽ:
- Sao chứ, em đâu phải lần đầu nhìn thấy.
Tim tôi đập rất nhanh, làm sao bây giờ?
- Cái đó...dù không phải lần đầu...nhưng mà...
Anh Vỹ phì cười buông tôi ra:
- Thật là muốn tạo bất ngờ lại nhát gan đến vậy.
Tôi bực tức trừng mắt nhìn sau đó lại đỏ mặt quay đi, giậm chân muốn ra khỏi phòng.
- Không thèm để ý anh nữa.
Anh Vỹ đi mấy bước đã chặn tôi lại. Anh tiến một bước, tôi lùi một bước. Cho nên tôi bị dồn đến ngã ngồi trên giường. Anh cười như không cười, đưa hai tay chống hai bên hông của tôi, giống như giam tôi lại không cho nhúc nhích.
- À em lại định chạy đấy à? Dám lừa anh tối qua còn ở dưới quê?
- Em...chỉ muốn tạo cho anh bất ngờ thôi._tôi lắp bắp.
- Ồ, vậy à nhưng mà anh nhớ em nhiều vậy, em định đền thế nào?
Tôi trợn mắt trắng dã, còn đền nữa cơ?
- Đó... đâu phải lỗi của em.
Gương mặt anh gần trong gang tấc khiến tôi cảm thấy bối rối. Nói thế nào nhỉ cảm thấy rất nguy hiểm. Anh lại cúi thấp đầu. Tim tôi đập loạn. Anh định làm gì thế? Chưa đợi tôi nghĩ xong thì trên cổ cảm thấy nhói một cái.
- Hừ, phạt em tội lừa gạt.
Anh nói xong đã quay vào phòng vệ sinh. Tôi ngẩn ngơ sờ cổ. Ôi, sao anh lại biến thành con cún biết cắn người rồi hả? Tức chết mất thôi. Tôi rõ ràng thấy bả vai anh run run, rõ ràng đang cười. Anh mới là tên lừa gạt.
- Cao Đạt Vỹ chết tiệt!_tôi gào lên.
Anh Vỹ bật cười ha ha trong phòng vệ sinh.