Chương trước
Chương sau
Hè kết thúc lớp mười một, tôi học thêm rất nhiều thứ để bổ sung kiến thức, nâng cao thành tích. Tôi muốn thi vào Học Viện Quân Y. Mặc dù điểm thi rất cao nhưng tôi tin mình sẽ làm được. Anh Trường đã đi vào trường Đại học Bách Khoa. Điểm thi anh ấy rất cao. Tôi nghĩ tới Yên Chi mà biết lại ngưỡng mộ anh Trường đến mức nào chứ. Nghĩ đến em tôi lại cong môi cười. Mấy ngày sau, Trí gọi điện từ dưới quê nội cậu ta lên bảo rằng gặp em ở đấy. Tôi rất ngạc nhiên. Quê nội của em cũng ở đấy. Nghe nói em chơi rất vui. Tên Trí kia cố chọc tức tôi mà nói đủ chuyện. Nào là em một chút cũng chẳng nhớ đến tôi, nào là cậu ta cùng em chơi đùa rất vui. Mặc dù tôi rất khó chịu nhưng hễ nghĩ đến em thường dùng những câu ngây thơ nhưng rất dễ làm người ta nghẹn họng khiến tôi bật cười.
Hè này, tôi thường xuyên gặp Vân. Cô gái này lúc còn học cấp hai đã là bạn gái anh Trường. Tôi không hiểu bọn họ vì sao lại chia tay. Tuy vậy tôi cũng chẳng quan tâm. Nào ngờ, tôi cùng Trúc Thi và nhóc Quân đi ra ngoài trở về nghe trong phòng anh Trường có tiếng nói. Hình như bọn họ không biết chúng tôi trở về nên giọng nói hơi lớn.
- Anh và Vỹ là anh em sao?
-Vậy thì sao? Lúc trước không phải em chia tay anh vì Vỹ sao?
- Không phải. Là anh thích cô gái khác trước, em mới không chịu nỗi.
Anh Trường phát ra tiếng cười nhẹ:
- Cho nên...em tới đây nói với anh để mong nhận được lời giải thích hay không muốn anh nói cho Vỹ nghe mối quan hệ của chúng ta?
Quân và Thi nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ. Đó là loại ánh mắt thấu hiểu. Thấu hiểu vì sao Vân thường xuyên bám lấy tôi. Tôi cũng thấu hiểu. Thế là tôi không có hứng thú nghe nữa mà trở về nhà. Dạ dày tôi lại phát đau. Tôi với lấy điện thoại nhắn cho em một tin nhắn. Thế mà tôi không đủ sức nên buông tha ý định này. Hiện tại tôi muốn ngủ một giấc.Tôi mơ thấy chuyện cũ. Một chuyện rất xưa. Chuyện về một người đàn ông đã lừa gạt vợ con, lừa gạt một phụ nữ thôn quê khiến người ta phát điên. Tôi giật mình thức dậy, mồ hôi trên trán đầm đìa. Quá khứ đó, tôi đã muốn quên nhưng không hiểu sao lại nhớ đến lần nữa. Tôi không thể phủ nhận sự thật Đỗ Quyên là em gái tôi. Sự thật trớ trêu thay. Tôi biết quan hệ ba mẹ tôi đã rạn nút từ khi tôi chỉ mới năm tuổi mà thôi. Nhưng có lẽ bọn họ vẫn còn nghĩ đến đứa con này nên giả như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cho nên tôi, Quyên, Quân, Trí là một tổ hợp mối quan hệ phức tạp. Trí là anh họ của Quyên nhưng chẳng liên hệ gì với tôi cho nên chúng tôi trở thành bạn. Quân nhìn qua như anh em sinh đôi của Quyên nhưng lại là em họ của Quyên và tôi. Mẹ nuôi của Quyên là em gái ba tôi. Tôi vốn là anh cùng cha khác mẹ với Quyên lại trở thành anh họ. Thật buồn cười. Sự thật này cả Quân và Quyên đều không biết,Trí cũng như thế nếu ba tôi không nói ra. Ba tôi muốn nhận lại Quyên.
Có lẽ vì chuyện này mà ba mẹ tôi mới ly hôn. Quyên vì biết sự thật này đã sốc một thời gian dài. Anh Trường từng là người nó thương thế nhưng anh ấy lại là anh họ của tôi. Nhìn qua bọn họ là xa lạ nhưng ba tôi chắc chắn sẽ không chấp nhận mối quan hệ của Quyên và anh Trường. Dì hai tôi cũng sẽ không chấp nhận đứa con riêng của ba tôi làm con dâu. Mặc dù chúng tôi còn quá nhỏ để nói đến hôn nhân nhưng nếu đã biết không thể tiến đến thì hãy cắt đứt từ đây.
Tôi lại không ngờ có một ngày Quyên chạy đến trước mặt tôi:
- Anh Vỹ, em muốn đi thăm mẹ anh đi cùng em nhé!
Tôi sững sờ nhưng không từ chối. Tôi cùng Quyên đi thăm mẹ của em ấy. Tính ra cũng là mẹ kế của tôi, chẳng qua không có danh phận. Bà nội tôi không chấp nhận người phụ nữ ấy. Tôi về quê mới biết Yên Chi đã trở lại thành phố. Tôi có chút thất vọng. Người phụ nữ kia gầy quá. Đỗ Quyên khóc như mưa. Tôi không nỡ nhìn nên đi ra ngoài. Nào ngờ tôi gặp chị Thương. Chị ấy là chị họ của Chi. Tôi nghe Trí nói Chi từng hiểu lầm chị ấy và Trí là một cặp làm tôi bật cười. Dù là gặp lần đầu tiên nên tôi không có nhiều cảm xúc lắm. Chị ấy đến thực tập tại nơi làm việc của ba tôi nên tôi đã từng gặp. Thật khéo làm sao. Có lẽ số phận đã kéo tôi và Yên Chi đến gần nhau từ lâu rồi.
Chị Thương bất ngờ hỏi tôi:
- Em thích Yên Chi hả?
Có lẽ Trí nhiều chuyện nói cho chị ấy nghe rồi.
- Em không biết, chỉ biết không gặp sẽ nhớ mà gặp rồi sợ thời gian không đủ để ở cạnh.
Chị Thương nhìn tôi rồi thở dài:
- Nếu thích thì em phải đợi rồi, Chi nói tốt nghiệp đại học mới nói đến yêu.
Tôi ngẩn ra. Em đến cả yêu cũng lập kế hoạch, cô gái rất có nguyên tắc. Muốn phá vỡ nguyên tắc không phải dễ chút nào. Công cuộc theo đuổi em của tôi phải vất vả dài dài.
Tôi trở về thành phố ngay sau đó không lâu. Khi tôi đang nhàm chán xem ti vi, tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Yên Chi. Tôi rất ngạc nhiên, em lại hẹn tôi đi dạo? Tôi không chắc. Tôi gọi lại nhưng không ai bắt máy cả. Kì lạ! Dù vậy tôi vẫn đến. Khi tôi nhìn thấy em không hiểu sao một cảm giác vui vẻ lan tỏa. Nhìn ánh mắt ngây ra nhìn tôi của em, tôi biết tin nhắn kia chẳng phải của em. Tôi thở dài, sao có một cô gái ngốc như vậy. Nói vậy nhưng tôi lại thích một cô bé như thế. Em có vẻ gầy đi. Điều này là sự thật, không hiểu sao khi tôi nói lời này Vĩnh và Linh lại trêu chọc em và tôi. Tôi biết bọn họ cho rằng tôi và em đã không bình thường như trước nữa. Chỉ có một mình tôi biết, tôi nghĩ như thế nhưng đầu óc của em về tôi chỉ là tờ giấy trắng. Dù là vậy tôi vẫn hài lòng khi em nghe lời tôi. Tôi nhìn em lạnh lùng một chút em sẽ không cãu lại, có ai biết nhìn em như vậy tôi rất muốn cười. Em bị lừa đi cùng tôi trên một chiếc xe đạp. Thật ra, tôi cũng muốn nói cho em biết nhưng tthấy em tránh tôi như tránh tà tôi cảm thấy bực bội nên nín luôn chẳng thèm nói. Chúng tôi đến khu vườn trồng rau sạch. Nhìn em không cẩn thận để bị ướt mình tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Áo em ướt sủng bó sát cơ thể, không hiểu sao mặt tôi nóng vô cùng. Tôi giả vờ như không có chuyện gì đưa áo khoác cho em dĩ nhiên tôi phải nói lý do khác, không thể nói áo em dán chặt cơ thể để lộ da thịt được. Tôi cam đoan nếu nói như thế em sẽ thấy tôi là trốn cho mà xem.
Tôi vẫn thường xuyên gửi tin nhắn chúc em ngủ ngon vfo mỗi buổi tối. Em cũng đáp lại tương tự. Tôi rất muốn nhắn thêm vài tin văn chương hoa mĩ tình tứ gì đó, nghĩ rồi lại thôi. Tôi không thích màu mè mà em cũng là một cô gái nghiêm túc đến cứng nhắc cho nên hai chúng tôi không hợp với trò đó. Mà theo lối suy nghĩ của em là nhắn tin rất tốn tiền. Đây là Linh nói cho tôi biết. Nghĩ tới bộ dạng em em nói điều này tôi lại phì cười.
Ngày đầu tiên của năm cuối cấp, tôi nôn nao đến lớp. Rất đơn giản tôi muốn nhìn thấy em. Em có muốn gặp tôi không? Thường thì sự việc luôn tiến triển theo hướng người ta không thể ngờ đến. Mới sáng sớm Quân đã chạy tới trước mặt tôi cười gian.
- Anh Vỹ, em có tin tốt đây.
Tôi cau mày:
- Nhóc thì có tin tốt gì chứ không gây họa cho anh đã là may rồi.
Quân lại cười:
- Haha, em đã xin chuyển sang lớp 11a2
Tôi giật mình:
- Chuyển sang đó làm gì.
Quân lại nháy mắt:
- Anh khẩn trương làm gì. Em giúp anh theo đuổi bạn gái.
Tôi hừ một tiếng:
- Đừng nói tào lao, anh mày cua gái còn cần nhóc giúp sao?
Quân hứ một tiếng bỏ lại một câu, cười dài rồi đi mất:
- Hôm nay, em sẽ cho anh một bất ngờ ha ha...
Tôi nhíu mày không biết Quân lại bày trò quỷ gì. Khi đến giờ toàn trường lao động. Tôi nhìn thấy Yên Chi cầm con dao trong tay. Trí đùa giỡn em một chút, em đã dùng dao chặn lại. Tôi cười thầm. May mà tôi cũng có ý định như vậy nhưng không làm. Tôi thầm nghĩ tính cảnh giác của em cao như thế chắc hẳn sẽ không có nam sinh nào chạm đến em. Ừ, rất tốt.
Khi phần lao động đã làm hơn một nửa công việc, tôi nghe có tiếng hét hoảng sợ. Tôi nhìn sang lớp lớp Yên Chi thì thấy em vừa ngã xuống. Tôi bỗng lo lắng mà quên có lối ra, giữa hai lớp có bức tường ngăn, tôi cứ như thế leo qua cho nên tay lại trầy da có chút ít máu rỉ ra. Lúc này tôi cũng chẳng nghĩ nhiều mà chạy đến cạnh em. Tôi gọi em nhưng em không đáp. Khi nhìn thấy sắc mặt em trắng bệch tôi bỗng thấy nhói lòng. Một cô gái luôn nở nụ cười mà bị dọa đến mặt trắng bệch. Tôi bế em lên nhìn qua Quân căm tức trừng mắt nhìn nó. Nó lè lưỡi rồi trốn sau lưng Trúc Thi. Tôi hừ lạnh rồi đi về phòng y tế. Khỏi nói tôi cũng biết cái "bất ngờ" Quân nói là cái gì rồi. Dùng rắn để dọa nữ sinh sinh thật là không còn gì để nói. Chuyện này không hiểu sao bị dượng hai biết, dượng gọi Quân lên nói một tràng dài. Tôi cũng bị kéo vào luôn. Có lẽ do tôi và nó chơi thân, trùng hợp làm sao tôi lại bế em vào phòng y tế nên dượng hai nghĩ là hai chúng tôi hợp mưu nhưng tôi nào có biết gì đâu. Thấy em ngất tôi còn mất thông minh trong giây lát đây. Tôi gặp mẹ Yên Chi. Bà nói em lúc nhỏ từng bị rắn cắn cho nên mới sợ tới vậy. Tôi cũng không biết mình có cảm giác gì nữa là đau lòng ư?
Hôm sau, tôi sợ em còn chưa khỏe nên đến trước cửa chờ em. Tôi chỉ muốn xác nhận em có thật sự khỏe haty không thôi. Kỳ thật, tôi chẳng có ý nghĩ sâu xa nào cả. Vậy mà khi đến trường lại bị đồn ầm cả lên. Trí còn chạy tới trước mặt tôi hỏi một tràng.
- Này, mới hôm qua có ơn cứu giúp mĩ nhân đã đáp lại rồi hả?
Tôi ngẩn ra:
- Mĩ nhân cái gì? Đáp lại cái gì?
Trí hừ một tiếng:
- Nhìn mặt mày gian quá, đừng nói với tao chuyện con rắn bé tí kia liên quan đến mày đấy nhé?
Tôi cười một tiếng khinh thường:
- Tao mà thèm làm mấy cái trò dở hơi kia à?
- Thế à? Vậy sao sáng nay mày đi học với người ta thế?
Tôi ngập ngừng:
- Thì...thích thì đi thôi.
- À...mày thích con người ta thiệt rồi.
Tôi thấy xung quanh tôi bỗng im lặng. Tôi vô tình nhìn thấy ánh mắt Vân nhìn tôi rất kỳ lạ. Trong lòng tôi thở dài.
Tôi đến căn-tin tìm Quân. Ai ngờ Yên Chi cũng ở đó. Sắc mặt của em đã tốt lên rồi. Tôi nghe em nói cảm ơn bỗng có hứng thú trêu chọc. Tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ em. Em đỏ mặt. Tôi cũng không bình tĩnh được, cảm giác tim đập mạnh. Khi tôi ngồi trở lại bình thường thì thấy Trí ngồi xa xa vẫy vẫy điện thoại với tôi. Tôi biết chẳng có chuyện tốt lành gì đâu. Vĩnh cười trêu vài câu, tôi sợ em nghĩ là tôi bày trò dọa rắn nên về lớp trước. Đi một lúc lại thấy em đuổi theo cảm ơn. Nhìn em rụt rè nhìn tôi, tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi thấy em ở trước mặt Trí cùng Quân đều không như thế. Là tôi làm em sợ hay em đối với tôi có cảm giác khác với tôi? Tôi bỗng nghĩ ra muốn em nợ tôi một ân tình.
Trí quả thật đã làm một chuyện...đối với tôi thì tốt nhưng nếu Yên Chi nhìn thấy sẽ rất giận. Trí đã chụp ảnh tôi và em. Đáng lý tấm ảnh hết sức trong sáng lại bị cậu ta chụp theo một góc độ khác dễ gây hiểu lầm. Tôi không dám để em nhìn thấy. Tôi chuyển ảnh sang máy tôi rồi xóa ảnh trên máy Trí.
Tôi buộc miệng nói:
- Tao có cách của tao không mày không cần nhiều chuyện, mày làm bạn gái tao sợ chạy mất tao cho mày biết tay.
Khi tôi nhìn đến em, nụ cười em nhạt quá, nhạt đến mức làm tôi hốt hoảng. Em hiểu lầm tôi rồi chăng? Trí còn đổ thêm dầu vào lửa. Nụ cười gượng ép của em làm tôi nhói lòng nhưng cũng vui vẻ. Em có cảm giác với tôi phải không?
Anh Trường đến tìm tôi. Anh nói Yên Chi muốn biết tôi thi trường nào. Lòng tôi rộn ràng. Em nghĩ tôi thích Trúc Thi còn có vẻ không vui. Tôi không biết tại sao vừa nghe như vậy lại vui mừng. Khi tôi đến tìm em, tôi vẫn tưởng em sẽ giữ khoảng cách như trước nhưng không ngờ em tỏ ra thân thiết hơn. Tôi muốn cùng em ăn sáng. Ai ngờ em đã ăn rồi còn thẳng thừng từ chối. Không hiểu sao tôi vô cùng tức giận nên bỏ về. Em vô tư quá, vô tư đến mức tôi cho đó là một cái tội.
Không biết là do tâm lý buồn bực hay do bệnh cũ theo định kỳ tái phát mà tôi bị đau dạ dày đến phải vào viện. Nghĩ đến nằm viện tôi thở dài ngao ngán nhưng thật ra cũng có chút chờ mong. Tôi biết khi tôi bệnh, ba mẹ nhất định trở về nhà chăm sóc tôi. Dù tôi đã không còn ước ao cái hạnh phúc gia đình xa vời kia nhưng dẫu sao tôi vẫn muốn được ba mẹ yêu thương. Thi hỏ sao Yên Chi không đến thăm tôi. Tôi chỉ cười. Có lẽ Thi cũng như mọi người nghĩ rằng em đã là bạn gái của tôi, chỉ có tôi biết là không phải như thế. Nghĩ như vậy tâm trạng tôi lại không tốt lên được. Tôi xuất viện nhưng vẫn không có sức để đi học.
Em đến thăm tôi. Tôi vừa nghe Quân nói em ở trong bếp là lập tức đi vào. Nhìn em cùng mẹ trò chuyện vui vẻ, tôi lại nghĩ nếu ngày nào cũng thấy cảnh này thì tốt biết mấy. Tôi ít khi thấy mẹ vui vẻ như thế. Em bị đứt tay. Người ta bị đứt tay thì lo lắng còn em chỉ cười. Cô bé này vừa hậu đậu nhưng cũng bình tĩnh lạ thường. Em so với ngày bị rắn dọa đúng là khác nhau. Đây là mặt kiên cường của em. Ba tôi lại có chuyện đi ra ngoài. Tôi bỗng thấy tim lạnh băng. Em tự tay nấu cháo cho tôi. Vị rất ngon. Cô bé tốt như thế nếu tôi không giữ em lại thì đúng là quá ngốc phải không? Nụ cười của em cho tôi cảm giác thật ấm áp. Nhưng mà em có cảm tình với tôi không đây? Tôi nên triển khai hành động theo đuổi thế nào đây?
Chớp mắt kỳ thi cuối kỳ của lớp mười một đã tới. Tôi và lũ bạn phải chăm chỉ học bài. Anh Vỹ cũng thế. Dạo này tôi thấy anh học rất nhiều thứ. Tôi cũng không có hỏi anh học những gì. Dường như trong tiềm thức của tôi, khi anh muốn nói cho tôi biết thì sẽ tự nói thôi. Vẫn như mọi khi, tôi đến trường chuẩn bị cho một ngày học mới. Hôm nay, tôi lại trực nhật. Tổ tôi cũng phải trực nhật sân sau của trường. Nhắc đến việc trực nhật, tôi lại nhớ đến ngày trực nhật đầu tiên, lần đó tôi đã nhìn thấy anh Vỹ. Lúc này đây, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề. Tôi nghĩ nếu ngày đầu, tôi không đụng phải anh, tôi không quen biết anh Trường, có lẽ chúng tôi sẽ không biết nhau chăng? Tất cả những cái đó chỉ là giả thiết mà thôi. Tôi từng hỏi anh khi nào anh để ý đến tôi nhưng anh không trả lời.
Giống như một buổi tối đầy sao nào đó, anh Vỹ chở tôi đi dạo. Đi dạo đã đời, anh dắt tôi đi lên cầu đi bộ bắc ngang đường lộ nhìn xe cộ chạy qua. Ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng làm cho thành phố trở nên lộng lẫy trong đêm. Tôi ôm một bọc bắp rang bơ ăn ngon lành. Anh Vỹ ngồi cạnh tôi nhưng không nói gì, lâu lâu lại giả vờ tranh bắp rang bơ cùng tôi. Tôi bĩu môi muốn nhường cho anh, anh lại không cần chỉ cười nhìn tôi. Tôi biết anh chỉ giả vờ tranh thôi. Nói thật những lúc đấy tôi cảm nhận rõ ràng tim mình đập nhanh. Dù cho chúng tôi hiện tại mang danh là một đôi tình nhân nhưng tôi vẫn thấy thế nào ấy. Đại khái là cảm giác không chân thực.
Tôi vừa nhai bắp rang bơ vừa chớp mắt hỏi anh:
- Anh thích em từ khi nào vậy?
Anh Vỹ tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó anh trầm ngâm suy nghĩ. Suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu.
- Không biết.
Tôi liếc nhìn anh một cái:
- Vậy để ý tới em ở điểm nào?
Tại sao tôi không biết ngượng mà hỏi những câu đấy nhỉ? Chẳng qua tôi muốn hỏi tại sao anh không thích chị Vân mà lại thích em nhưng tôi không hỏi. Tôi cũng muốn biết trong mắt anh tôi có cái ưu điểm gì thôi.
Anh Vỹ cười nhìn tôi, tôi thấy nụ cười đó không có ý tốt chút nào.
Anh nói:
- Tròn trĩnh!
Đấy thấy không? Tôi biết là chẳng có cái ý tốt gì nhưng tôi vẫn thấy trong mắt anh lại tràn ngập ý cười. Trong mắt anh còn lấp lánh nhiều ánh sáng của đèn đường khiến nụ cười kia thêm phần rạng rỡ. Tôi tự nghĩ nếu ngày nào đó anh không còn cười như vậy với tôi, tôi sẽ thế nào? Bỗng ý nghĩ này chợt lóe làm tôi phát hoảng. Thì ra khi người ta có được một thứ cho rằng khiến bản thân vui vẻ sẽ lo sợ mất đi. Lúc đầu tôi đã nói tôi thà giữ mối quan hệ của tôi cùng anh Vỹ ở mức tình bạn, dù anh có những bạn gái khác chí ít anh sẽ vẫn cười với tôi. Nếu như chúng tôi đã không còn là bạn mà đã là người yêu của nhau, một ngày nào đó nếu mối quan hệ này không còn giữ được, chúng tôi sẽ là người xa lạ.
Tôi không dám nghĩ nữa. Càng nghĩ càng loạn. Có lẽ chuyện không giống như tôi nghĩ. Tôi đang nghĩ miên man anh Vỹ gõ trán tôi một cái.
- Nghe nói dạo này em cùng Minh rất thân thiết?
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh. Sao giọng anh nghe kỳ lạ vậy? Tôi nghĩ nó giống như ghen tị vậy. Ý nghĩ này làm tôi không phúc hậu mà cười thầm.
- Đâu có, chỉ là trùng hợp cùng đi thư viện vài lần, nhìn cậu ta tập bóng vài lần thôi. Tại sao anh hỏi thế?
Anh Vỹ cười:
- Thì ra là trùng hợp, anh cũng không biết trùng hợp đến những hơn ba lần cơ.
Tôi kinh ngạc nhìn anh:
- Sao anh rành thế, anh không phải đi theo em đấy chứ?
Anh Vỹ hừ lạnh khinh thường:
- Anh mới không làm mấy chuyện nhàm chán đó. Là người ta nói cho anh biết.
Tôi gật đầu. Anh sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy. Vậy ai nhiều chuyện đi nói với anh? Người này muốn làm gì? Đầu óc tôi xoay tròn rồi bế tắc.
Anh Vỹ lại hỏi:
- Sao em không hỏi là ai nói? Bình thường bị người ta mách lẽo không phải muốn biết người đó là ai sao?
Tôi giật mình rồi lắc đầu, tôi sẽ không tự chuốc phièn phức đâu.
- Không cần, dù sao người ta nói sự thật cũng đâu thể nói là mách lẽo được. Hơn nữa em biết rồi có tác dụng gì.
Anh Vỹ gật gù:
- Cũng đúng. Vậy người ta nói xấu, đặt điều muốn hại em thì sao? Em cũng bỏ qua như vậy sao?
Tôi mím môi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không biết. Em cũng chưa từng bị như thế. Vả lại em cũng chẳng đụng chạm đến ai nên em nghĩ người ta cũng chẳng có lý do gì hại em cả.
Anh Vỹ xoa đầu tôi thở dài:
- Đôi lúc em nghĩ mình không làm gì cả nhưng người khác lại cho rằng em gây ra lỗi lớn.
Tôi tròn mắt nhìn anh:
- Anh đang nói chuyện gì vậy?
Anh Vỹ không nói chỉ trầm mặc. Tôi cũng không hỏi nữa. Thật ra tôi đang đoán xem chuyên anh nói có phải liên quan đến chuyện của Đỗ Quyên lúc trước không. Nếu đúng là như vậy thì chắc chắn anh Vỹ đã biết là ai làm. Vậy người đó là ai? Tôi quyết định đi tìm Linh tỷ bàn bạc. Anh Trí chắc chắn cũng biêt chút ít trong chuyện này.
Giờ này nghĩ lại, tôi cảm thấy anh Vỹ muốn nói với tôi người hãm hại tôi cùng Đỗ Quyên lúc trước là ai. Vậy tại sao anh không nói? Khả năng đó là người đó là người chúng tôi quen biết. Tôi mang theo rối rắm này cho hết buổi học. Lúc cầm chổi trực nhật tôi lôi kéo nhỏ Linh cùng nhỏ Thoảng đến hỏi.
- Tao nghĩ anh Vỹ chắc chắn đã biết ai viết những mảnh giấy kia nhưng lại không nói ra.
Nhỏ Linh kinh ngạc:
- Sao mày biết? Nếu anh ấy biết sao lại không cho mày biết?
Nhỏ Thoảng suy tư rồi nói:
- Tao đoán người đó chúng ta có quen. Hơn nữa cũng có quan hệ thân thiết nên anh Vỹ mới muốn chôn vùi đi.
Quả nhiên, nhỏ Thoảng cũng có suy nghĩ như tôi. Tôi liếc mắt nhìn nhỏ Thoảng rồi nảy ra một ý nghĩ không trong sáng lắm. Dạo này tôi cũng hay có những suy nghĩ không tốt lành như thế.
Tôi nhìn nhỏ Thoảng cười mỉm:
- Thoảng, tao thấy mày dùng mĩ nhân kế đi!
Nó phát hoảng nhảy dựng lên:
- Mày muốn tao đi quyến rũ anh Vỹ sao?
Phụt....
Tai cùng nhỏ Linh trợn trắng mắt. Nhỏ Linh định thần lại cười ha ha. Tôi bất đắc dĩ vỗ trán một cái. Đứa nhỏ này có suy nghĩ thật đơn thuần. Cũng không thể trách nó tại tôi chưa nói rõ ràng.
- Tao nói là mày đi hỏi thăm anh Trí cơ. Nhưng nếu mày thấy trình độ mày đủ để quyến rũ anh Vỹ tao cũng không cản đâu.
Nó hoàn hồn lại sau đó trừng mắt nhìn tôi. Nếu tôi không nhìn lầm mặt nó đỏ lên thì phải. Hừ, cô bé này cũng đang yêu cơ. Tôi nói rồi mà, tôi thấy nhỏ Thoảng cùng anh Trí có vấn đề, quả nhiên là như thế.
Tôi xoa cằm suy nghĩ xem là ai có thể hại tôi nhỉ? Người này phải có hiềm khích gì đó với tôi mới hại được chứ. Trái lại, tôi hình như chẳng xảy ra xung đột cùng ai cả. Ngoại trừ...
Linh tỷ vỗ vai tôi cái bốp:
- Ê, có khi nào là chị Vân không?
Tôi há hốc miệng nhưng không biết nói gì. Thật ra suy nghĩ của tôi cũng chính là như vậy. Ngoại trừ chị Vân đã từng thích anh Vỹ lại hiểu rõ Đỗ Quyên. Hơn nữa hai chúng tôi lại cùng nhau thích hai người con trai mà chị ấy thích. Đây chính là điểm trùng hợp giữa tôi và Đỗ Quyên. Tuy vậy, tôi vẫn không muốn tin. Nếu chị ấy thật sự có ý hại tôi vậy tại sao còn từng nói cho tôi biết anh Vỹ thích tôi.
Nhỏ Thoảng thì không im lặng như tôi:
- Tao thấy nhỏ Linh nói đúng đó. Cũng chỉ có chị ta mới phải khiến anh Vỹ khó xử mà không chịu nói cho chúng ta biết.
Tôi lắc đầu:
- Cũng chưa chắc. Đây chỉ là suy đoán một cách chủ quan của chúng ta. Bọn mày nghĩ lại mà xem nếu chị ấy để mảnh giấy đó trong lớp sao mà không ai thấy được chứ. Trừ phi người đó là người trong lớp mới không gây sự chú ý.
Nhỏ Linh nhướng mày cười:
- Ôi Chi, tao thấy mày yêu mà vẫn không mất lý trí nhỉ?
Tôi lườm nó:
- Tao chẳng như mày đâu. Tóm lại nhất định sẽ tìm ra thôi.
Vĩnh lại nhảy đến trước mặt tôi:
- Này, dạo này sao Minh hay đi cùng với Chi vậy?
Tôi cảm thấy kỳ quái. Sao dạo này ai cũng hỏi cái ván đề này nhỉ.
- Là trùng hợp đi chung thôi.
Quân cười mỉa một cái:
- Trùng hợp cái khỉ gì, rõ ràng là bộ dạng theo đuổi mà. Tao phải nói cho anh Vỹ đề phòng mới được.
Tôi liếc bọn họ một cái rồi không thèm quan tâm.
Khi chúng tôi trực nhật xong trời đã trưa rồi, trong sân trường chẳng còn bóng học sinh nào chỉ còn những học sinh mạng khổ như chúng tôi đây. Vĩnh cùng Quân đã chạy đi lấy xe. Thoảng cùng Đức thì đi cất dụng cụ, nhỏ Linh nói là xuống căn tin mua nước uống. Tôi một mình đi nhà vệ sinh. Tôi cứ mãi nghĩ về chuyện bàn cãi lúc nãy. Lúc tôi đi tới nhà vệ sinh nữ thì nghe tiếng nói chuyện. Thật ra cũng không phải nói chuyện mà là tranh cãi.
- Chuyện điên rồ như vậy mà em cũng làm nữa hả?
- Chị nói gì vậy, em muốn xả giận cho chị mà thôi.
Tôi vểnh tai lên nghe cho rõ, lại tiến gần thêm mấy bước. Hai giọng nói này tôi nghe quen lắm.
- Chị không cần em xả giận theo kiểu đó. Em lấy danh dự người khác ra bôi nhọ như vậy có biết là rất ác không?
- Ác chỗ nào chứ? Đỗ Quyên từng cướp bạn trai của chị, bây giờ lại là bạn của nó cướp người từ tay chị. Nó giống mẹ nó thích làm kẻ thứ ba thôi. Hơn nữa bọn nó cũng chỉ dựa vào người quen để có có vị trí cao trong lớp, em ghét những đứa như vậy. Hơn nữa, nhỏ Chi có gì tốt mà Minh thích nó chứ?
- Em hà cớ gì phải vì ghen ghét nho nhỏ mà sỉ nhục người khác như vậy. Em có biết nếu chị không cầu xin anh Trường ra mặt thì Vỹ và Quân đã đưa em ra hội đồng kỉ luật về tôi bôi nhọ danh dự người khác rồi không?
- Em cũng không muốn, Quân cũng đến cảnh cáo em. Em không cam lòng._giọng nói uất ức.
- Em thôi ngay đi nếu không muốn bị kỉ luật.
Tôi che miệng lại không muốn mình vì bất ngờ mà phát ra tiếng kêu sợ hãi. Hai giọng nói này tôi biết. Là Trâm và chị Vân. Tôi không nhìn thấy sắc mặt của bọn họ nhưng có lẽ Trâm đang hối hận nhưng cũng chưa chưa chắc. Trâm có quan hệ gì với chị Vân? Hiện tại thì tôi không còn muốn biết nữa. Hóa ra người hại tôi và Đỗ Quyên lại là Trâm. Cô bạn này cùng tôi tranh chức phó trật tự không phải sao? Chúng tôi cũng từng học chung cấp hai. Hôm nay, mọi chuyện sao lại trở nên như thế? Tôi lui mấy bước rồi bước trở lại sân trường. Có lẽ Trâm đã hiểu lầm về nhỏ Quyên cả về tôi. Bây giờ tôi có chút hiểu tại sao anh Vỹ không nói cho tôi biết. Bởi vì tôi biết, tôi cũng sẽ không truy cứu. Vậy còn Quyên, nhỏ có biết không? Chắc là biết.
Chuyện kinh thiên động địa thứ hai làm tôi giật mình thản thốt không dứt. Minh thích tôi? Làm sao có thể chứ? Tôi bàng hoàng vô cùng.
Nhỏ Linh thấy tôi thì vẫy tay:
- Lẹ lên coi, mày làm gì mà chậm như rùa thế? Về nhanh đi, tao đói chết mất.
Tôi phì cười:
- Mày ăn mãi sao chẳng thấy mập ra thế?
- Đây chính là ưu điểm của tao.
Tôi liếc nó một cái rồi đi lấy xe ra về. Chuyện hôm nay có lẽ cũng không cần phải nói ra, đôi khi trong lòng hiểu là được rồi. Tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi bỗng nhớ đến ngày Minh chơi bóng. Tôi biết lý do vì sao anh Vỹ chắc rằng chỉ cần tôi cổ vũ Minh sẽ thắng. Quân cũng đã biết ai gây ra chuyện. Hay thật đấy tất cả đều biết. Tại sao ai cũng rõ chỉ một mình tôi không rõ?
----------------------------------
Buổi tối, anh Vỹ đến chở tôi đi dạo một vòng thành phố. Đi đến mấy chỗ ăn uống quen thuộc. Đi đến mấy quán trà sữa hay những nơi bán món ăn vặt nào đó. Trong lòng tôi cứ không yên thế nào ấy. Tôi vẫn luôn canh cánh vấn đề của Trâm nói. Nói thật, tôi không có cách nào thản nhiên để đối mặt với cô bạn ấy. Cả Minh nữa, sự thật có phải như vậy không?
Tôi đang mơ màng thì anh Vỹ kéo tôi tới trước trung tâm thương mại. Chúng tôi lại vào cửa hàng thú bông lần trước mà tôi và anh cùng vào chọn quà cho anh Trường. Khi tâm trạng tôi không vui nhìn mấy thứ này sẽ tốt trở lại. Chúng tôi chụp vài kiểu ảnh.
Tôi tiếp tục mơ màng. Tôi bị anh gõ trán đau điếng.
- Em lại đang nghĩ tới ai hả?_giọng anh buồn bực.
- Đâu có.
- Thật không?
- Thật mà.
- Sao mơ màng như ở trên mây vậy?
Tôi nhìn anh nhăn nhó mà có chút khó hiểu. Dù sao thì tôi cũng không có tinh thần mà đôi co. Đúng là tôi đang nghĩ đến những chuyện tôi biết gần đây. Quá sức tưởng tượng!
- Không có. Em chỉ nhớ đến một bộ phim xem đã rất lâu rồi, cô bạn kia biết được người hãm hại mình là bạn của mình nhưng vẫn không có cách nào để đối mặt. Anh đoán xem cô bạn đó sẽ làm gì?_tôi dò hỏi.
Anh Vỹ nhìn tôi đánh giá một lúc rồi nhếch miệng cười:
- À...chuyện này phải dựa vào bụng dạ của cô bạn đó rồi. Nếu cô bạn đó rất lương thiện thì coi như chẳng có gì xảy ra. Còn nếu hẹp hòi chút thì vạch mặt, đôi bên thành kẻ thù hay kẻ xa lạ gì đó. Còn hẹp hòi hơn nữa thì...
Tôi chớp mắt, lắc lắc cánh tay anh:
- Thì thế nào?
- Thì gậy ông đập lưng ông, cứ làm theo cách mà cô ta đã hại mình.
Tôi bĩu môi nhìn anh:
- Thì ra anh ác độc như thế.
Anh Vỹ trợn mắt trắng dã. Anh lấy hai tay áp vào má tôi. Bàn tay anh có chút lạnh khiến tôi run toàn thân như có dòng điện chạy qua vậy. Anh hơi khom người để khuôn mặt anh đối diện mặt tôi.
- Anh ác độc ư? Là ai bảo anh đoán hả? Em có biết chuyện ác độc nhất hiện tại anh nghĩ tới là cái gì không?
Tôi chớp chớp mắt, phồng má. Anh Vỹ phì cười. Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm khiến tôi cảm thấy tim đập nhanh.
- Chính là làm em nghĩ đến anh nhiều một chút.
Tôi còn chưa hiểu thì anh lại cúi xuống hôn tôi một cái. Đầu óc tôi hơi choáng. Xung quanh hình như có tiếng cười khúc khích. Tôi bị anh Vỹ dắt tay rời khỏi đó mà giống như đi trên mây vậy. Nụ hôn thứ hai của tôi cứ như vậy mất rồi. Dư vị lần này là gì nhỉ? Ấm áp, ngọt ngào nhưng khiến tim tôi đập nhanh quá. Tôi rất căng thẳng. Chuyện phiền não của tôi đã vứt đến chín tầng mây rồi.
Hình như lúc chúng tôi vừa đi lướt qua một gian hàng nào đó tôi đã thấy Minh. Nhưng khi tôi nhìn lại thì đã không thấy. Tôi cho là mình hoa mắt nhận nhầm. Có lẽ tôi quá rối loạn vì tin tức mà Trâm nói nên nghĩ ngợi lung tung.
Đúng như lời anh Vỹ nói. Hiện tại trong đầu tôi chỉ có khuôn mặt cùng nụ hôn của anh. Tình yêu cũng có thể xua tan phiền não.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.