Tôi thở dài. Cả một đám bạn toàn là phe hành động chẳng giống tôi chút nào cả.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời xanh. Thì ra bầu trời vẫn xanh thế mà trong lòng tôi u ám.
- Hai làm quái gì ngẩng đầu nhìn trời vậy?
Tiếng thằng Lâm vang lên làm tôi hết hồn. Tôi đi bộ trở về nhà lúc nào không hay. Thằng Lâm đưa mắt lom lom nhìn tôi.
- Chị đang suy nghĩ nên mua cái gì tặng anh Trường.
Tôi bực mình liếc nó một cái, đi vào nhà. Thằng Lâm khó hiểu nhìn tôi rồi đóng cổng vào theo.
- Hai mua đại cái gì mà chẳng được, đâu phải bạn trai đâu mà lo nhiều vậy.
- Con nít biết cái gì bạn trai, bạn gái toàn nói nhảm.
Nó bĩu môi nhảy lên ghế vắt vẻo chân:
- Có hai mới lạc hậu không biết, nhìn hai xem từ đầu đến chân có chỗ nào giống người biết yêu chứ. Nhưng mà...hai suy nghĩ nhiều như vậy không phải thích anh Trường chứ?
Tôi trừng mắt nhìn, dí trán nó:
- Thôi đi ông tướng, bấy nhiêu tuổi bày đặt yêu đương. Nhóc đừng có để ba má biết là nhóc ăn đòn đấy. Còn nữa đừng ăn nói lung tung chị chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.
Thằng Lâm cười khì khì quay mặt vào máy tính chơi game:
- Em nói cho hai nghe, cuộc sống của em là game mấy cái đó chẳng liên quan đến em. Hai còn nói xạo em nhớ hồi Tết hai nhìn thấy anh ấy chở bạn gái mà mấy ngày không ra khỏi cửa luôn.
Hả? Chuyện này mà thằng nhóc này cũng nhớ dai ghê. Nhưng mà đó là hiểu lầm tai hại sao mà nó vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ chứ.
- Chị nói không phải như vậy mà. Chị...
Tôi bỗng nhiên sực nhớ đối với sự kiện này tôi đã cho vào quên lãng. Và tôi chưa bao giờ giải thích về sự kiện lần đó cho bất cứ ai cả. Hiện tại phải nói như thế nào đây? Vả lại tôi đã hiểu cảm giác của tôi khi đó là gì. Đó là một loại mất mác cùng đau lòng khi thấy người mình có cảm tình đi với người con gái khác. Đại khái từ lúc đó tôi đã bắt đầu chú ý đến anh Vỹ chỉ là tôi không biết mà thôi.
- Chị sao? Không giải thích được hả? Em nói rồi hai yêu đơn phương chứ gì. Yêu đơn phương chính là việc làm rất ngu ngốc.
Tôi vỗ ót nó một cái:
- Ai dạy em ba cái chuyện dở hơi đó hả?
- Đau! Hai thiệt là... Thì anh Vĩnh nói như vậy, anh ấy còn bảo em khuyên hai để ý tới người khác đừng nhớ đến anh Trường nữa không có kết quả gì đâu.
Tôi có điều muốn ngất. Lại là tên Vĩnh mồm mép kia. Sao cậu ta không dạy cho đứa em tôi điều gì có lí một chút. Toàn là mấy chuyện vớ vẩn chẳng ra làm sao cả.
Tôi nghiến răng nhéo vành tai nó:
- Chị nói cho em biết lần sau Vĩnh nói cái gì cũng không được nghe biết chưa? Còn nữa lập tức đi học bài không được chơi game.
- Đau...đau... Hai buông ra đi. Em biết rồi.
Thằng Lâm mặt nhăn nhó xoa vành tai. Nó trừng mắt nhìn tôi chạy vào phòng. Trước khi vào phòng nó còn ló đầu ra cười.
- Hai! Yêu đơn phương là chuyện rất ngu ngốc.
Sau đó cửa phòng đóng lại. Tôi vỗ ngực, một bụng bực tức mà không có chỗ trút. Tôi đi vào phòng đi tới đi lui suy nghĩ xem nên tặng cái gì. Và tôi quyết định tặng một hộp sao giấy do tự tay mình xếp. Ha ha vật này không cầu kì lại có lòng thành. Do đó tinh thần tôi lại tốt lên. Nói là làm tôi xách xe đạp ra cửa hàng văn phòng phẩm mua cả mấy bọc giấy màu xếp sao cùng một cái hộp thủy tinh đẹp mắt về xếp một nghìn ngôi sao. Tôi vừa nảy ra ý tưởng thì nói ngay với nhỏ Linh.
Cho nên hôm sau tôi vào lớp đã đem theo những dụng cụ cần thiết để xếp sao giấy. Mặt mày tôi tươi rói nhìn tụi bạn. Thế là một đám lại vì chuyện này mà đoán lung tung.
Phong cười hớ hớ:
- Mọi người nhìn xem Yên Chi mặt mày hồng hào, chắc chắc là vì hẹn hò thành công rồi.
Mắt phải tôi giật không ngừng. Hình như sắp có chuyện không tốt xảy ra.
Vĩnh ngồi trên bàn cười nhăn nhở hơn:
- Chứ sao? Mày không biết là Yên Chi nhà ta làm cho đối thủ chạy mất dép luôn.
Tôi biết ngay mà thì ra cái chuyện kia đã thật sự lan truyền. Chuyện chị Vân có việc bận đi trước cũng bị đảo lộn thành như vậy. Tôi biết có nói gì cũng vô dụng cho nên câm miệng vẫn tốt hơn.
Tôi liếc cả đám nhiều chuyện đi vào chỗ ngồi. Nhỏ Thoảng hứng khởi quay xuống cười.
- Kể nghe ngày hẹn hò đầu tiên đi!
Cái gì là ngày hẹn hò đầu tiên? Tôi đau đầu không dứt.
- Đừng tám nhảm nữa mau giúp tao xếp sao giấy đi, tao đã nghĩ ra món quà tặng anh Trường.
Nhỏ Thoảng trợn mắt nhìn tôi.
- Mày xác định sẽ tặng món quà này cho anh Trường sao?
Tôi gật đầu:
- Đúng vậy, có gì không ổn?
Một đám đang nhiều chuyện cũng bu lại. Quân vốn im lặng lại nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy.
- Thật không nhìn ra nha, đang hẹn hò với người mới mà còn đặt tâm tư làm quà cho người cũ.
Tay tôi không ngừng run rẩy. Lời này mà cũng có thể nói ra sao nếu để nhỏ Quyên nghe chắc tôi sẽ chết trăm lần đấy. Tôi bực mình lấy quyển tập vỗ vai Quân một cái.
- Lại ăn nói lung tung. Đây là quà sinh nhật có biết hay không? Cái gì người cũ người mới ở đây chứ. Còn nữa tôi cũng không hẹn hò với ai cả.
Vĩnh vuốt cằm ra vẻ nghiền ngẫm:
- Chi xếp sao như vậy không cảm thấy anh Vỹ rất đáng thương sao?
Anh Vỹ thì có liên quan gì đến chuyện xếp sao chứ?
- Chuyện xếp sao thì có liên quan gì đến việc anh Vỹ đáng thương hay không?
Nhỏ Linh nhảy ra gõ trán tôi một cái:
- Sao mày ngu ngốc vậy, mày mài mò làm quà tặng không phải là còn tình cảm với anh Trường sao? Nếu anh Vỹ biết chắc chắn rất buồn đó.
Hửm? Sao bọn họ lại suy nghĩ phức tạp như vậy nhỉ?
- Không phải đâu đây là chuyện bình thường mà huống hồ chuyện tụi bây nói chẳng có chuyện nào đúng cả. Nói tóm lại tao nhất định xếp sao tặng anh Trường.
Đây là lần đầu tiên tôi không bị tụi nó làm lung lay ý kiến. Cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy. Nhưng mà không biết ai nhiều chuyện lại lấy câu nói của Quân lan truyền cả khối mười một và mười hai.
Tôi cũng chẳng quan tâm. Hôm nay tôi lại cùng nhỏ Quyên về trễ nhất. Nhỏ này nhìn tôi rồi thở dài. Tôi biết nhỏ đã hiểu lầm. Điều này làm tôi gấp gáp.
Tôi viện cớ cùng nó đi nộp sổ đầu bài. Thế là tôi có cơ hội nói chuyện riêng. Nhỏ Quyên đi trước tôi đi sau đến khi ra khỏi văn phòng, tôi quyết định nói chuyện.
- Này Quyên đừng nghe mấy chuyện nhảm nhí kia, tao chẳng có ý gì với anh Trường cả.
Nhỏ nhìn tôi chớp chớp mắt rồi mỉm cười:
- Tao biết mà.
Biết cái gì chứ? Bộ dạng này rõ ràng trả lời cho có lệ, không tin tưởng tôi mà.
- Tao nói thật đấy, tao chỉ xem anh Trường như một người bạn, một người anh thôi.
Nhỏ lại gật đầu cười:
- Tao không có hiểu lầm đâu đừng cuống lên như thế. Chỉ là...mày và anh Vỹ thật sự không có...
Tôi đang chờ nhỏ nói tiếp thế mà nhỏ lại dừng. Mắt nó còn nhìn về một góc của sân bóng rổ. Tôi cũng nhìn theo. Tôi lại thấy cảnh cũ. Anh Vỹ cùng chị Vân đang nói chuyện. Sao lại trùng hợp như vậy. Tôi còn chưa biết chuyện gì nhỏ Quyên đã kéo tôi trốn vào một góc. Và ở chỗ này cư nhiên có thể trình diễn phim ngắn sống động vừa có hình ảnh vừa có tiếng nói.
Cả anh Vỹ và chị Vân đều quay lưng về phía chúng tôi, chị Vân đứng phía sau anh Vỹ. Tôi không thể nhìn thấy nét mặt của hai người họ.
- Tại sao chúng ta ở bên nhau lâu như vậy mà Vỹ không chấp nhận lại tình cảm của Vân chứ? Đã lâu Vân không thấy Vỹ đối tốt với ai không phải người thân nhưng mà hiện tại..._tiếng chị Vân nghe ra rất uất ức.
Giữa hai người họ xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện đó Vỹ đã quên lâu rồi. Hơn nữa lúc đó chúng ta còn quá nhỏ sẽ không hiểu được cái gì là yêu. Thật ra do lúc đó Vỹ có chuyện buồn nên muốn tìm một người để chia sẻ mà Vân lại đối tốt với Vỹ. Nếu điều đó làm Vân hiểu lầm nhiều năm như vậy thì bây giờ cũng nên giải thích rõ ràng rồi._giọng anh Vỹ xa cách nhưng cũng mang theo chút bất đắc dĩ.
- Vân nghĩ nhiều sao? Vân chỉ cảm thấy không cam lòng thôi. Người đối tốt với Vỹ là Vân. Vân có thể vì Vỹ làm bất cứ chuyện gì lại không được Vỹ đáp lại chút nào sao?
Anh Vỹ xoay người lại nhìn chị Vân. Tôi lại rụt cổ một chút. Khuôn mặt anh lạnh lùng quá. Nếu tôi là chị Vân thì lúc này đã không thể nói ra lời nữa rồi.
Anh Vỹ lạnh giọng nói:
- Làm tất cả bằng cách chia tay anh Trường sao?
Hả? Tôi kinh ngạc đến quên khép miệng. Đến khi tôi giật mình nhìn sang nhỏ Quyên nó cũng chẳng hơn gì tôi. Thì ra cô gái này cao tay thật lại thích cả hai anh em nhà người ta cơ. Vậy tin đồn của tôi chẳng phải giống chị Vân sao? Tôi rùng mình không dứt.
Chị Vân có chút lảo đảo lui mấy bước.
- Vỹ...
- Vỹ biết lúc đó Vân chưa biết chúng tôi có quan hệ anh em nhưng dù vậy cũng không được. Đối với Vỹ, không cần một tình yêu như vậy, hơn nữa Vỹ sẽ không muốn anh Trường phải khó xử. Chúng ta cũng nên dừng lại ở mức tình bạn thôi.
Chị Vân run giọng:
- Chuyện đó... không phải như Vỹ nghĩ, lúc Vân quan tâm Vỹ thì Vân và anh Trường đã không còn gì nữa.
Anh Vỹ mím chặt môi lại giống như cố sức kìm nén tức giận:
- Đó là Vân nói anh Trường không nghĩ như vậy.
- Nhưng mà anh ấy đã có người yêu trước khi chia tay Vân không phải sao?_tay chị Vân nắm chặt kiên quyết muốn anh Vỹ phải hiểu những gì chị ấy nói.
- Vân sai rồi, đó là do Vân tự nghĩ. Anh Trường chỉ xem cô gái đó là em gái thôi. Anh Trường chưa bao giờ làm như vậy. Chuyện cũng nói hết rồi Vỹ về trước đây.
Tôi nhìn nhỏ Quyên thấy mặt nó trắng bệch. Lần này thì hay rồi người yêu mới của anh Trường không phải nhỏ Quyên sao? Bây giờ nhỏ lại biết anh Trường chỉ xem nhỏ như em gái chẳng phải rất khổ sao?
Anh Vỹ xoay người bước đi. Chị Vân lại nói.
- Cô bé đó không yêu Vỹ tại sao Vỹ cố chấp như vậy? Thà quan tâm một người không yêu Vỹ mà bỏ qua một người yêu Vỹ sao?
Anh Vỹ đứng lại trầm mặc khá lâu mới cười khẽ:
- Vì cô bé đó...rất đơn giản.
- Đơn giản? Ý Vỹ là gì?
- Cô bé ấy không suy nghĩ phức tạp như người khác. Cô bé sẽ không vì yêu mà bất chấp tất cả. Cô ấy vì gia đình, vì bản thân mà suy nghĩ. Cái Vỹ cần là cái đó, tôi không cần một người vì tình yêu bất chấp tất cả.
Tôi trốn trong góc ngơ ngác nhìn anh Vỹ bước đi. Chị Vân cũng như vậy. Thật ra tôi không hề hiểu anh Vỹ muốn nói gì. Người mà hai người họ đề cập đến là ai.
Dĩ nhiên tôi và nhỏ Quyên trốn đến khi chị Vân về mới ló đầu ra. Tôi nhăn mày suy nghĩ không ngừng. Nhỏ Quyên lại cười nhìn tôi.
- Chi có nghe anh Vỹ nói gì không?
Tôi nói:
- Tôi nghe nhưng không hiểu lắm mà cô bé bọn họ nói đến là ai nhỉ? Là người yêu thần bí của anh Vỹ à?
Nhỏ Quyên vỗ trán một cái rồi kéo tôi đi về:
- À...nếu Chi không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Còn nữa chuyện chúng ta nghe hôm nay tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Tôi gật đầu:
- Tao biết mà, chuyện này có liên quan đến anh Trường càng không thể nói ra.
Tôi rất nghĩa khí đúng không? Những chuyện riêng của người khác như vậy càng phải giữ im lặng.
Nhỏ Quyên nghe tôi nói như vậy thì nhìn tôi chằm chằm. Mà trong mắt nó có rất nhiều cảm xúc phức tạp. Tôi bị nhỏ nhìn đến cứng ngắc thân thể.
Tôi nhịn không được lại hỏi:
- Mày còn gì muốn nói sao?
- Mày...thật sự không có cảm giác gì với anh Vỹ hả? Anh Vỹ nói như vậy mà mày vẫn không hiểu hay không muốn hiểu?
Tôi giật thót người. Câu hỏi này tôi vốn có thể trả lời. Vậy mà khi nghe người khác hỏi tôi lại không thể trả lời. Cảm xúc thật phức tạp.